Edit: Nguyệt Ảnh
"Sau đó sương mù quá lớn, quá 1 mét là không nhìn thấy người, nhưng rất kỳ quái nha, xung quanh khách sạn lại không có sương mù gì cả." Duy Á đối với cái chết của Hạ Lãng tỏ vẻ đáng tiếc, nhưng lại không cảm giác gì quá lớn, dù sao ở trong phó bản, cái chết là thường thấy nhất.
Khóe mắt Duy Á liếc đến Quan Trình đứng ở một bên vẻ mặt thất hồn lạc phách, cậu nắm lấy sợi tóc quăn rũ xuống của mình, hiếm thấy tốt bụng an ủi: "Ai, thi thể cũng có tác dụng gì đâu, người đã chết chỉ là một đống thịt nát, nếu anh muốn gặp lại cậu ấy thì đến không gian cá nhân của cậu ấy đi."
Dù biết Hạ Lãng đã chết, Quan Trình vẫn chưa từ bỏ ý định muốn quay trở về. Hắn muốn ít nhất không thể để thi thể Hạ Lãng bị quái vật kia ăn mất, nhưng cuối cùng lại bị hai người Duy Á mang đi.
"Cái phó bản này rất kỳ quái, có thể sống lâu một chút tính một chút." Lý Kỳ Phong đăng ký xong đi tới, hắn ngồi đối diện với ảo thuật gia: "Ít nhất sống lâu thêm một chút mới không lãng phí hành động cậu ta đẩy anh ra."
Quan Trình thở dốc thật mạnh, hắn không còn lời nào để nói, nhưng Hạ Lãng vẫn còn là một học sinh trung học, thậm chí vừa mới thành niên, cứ như vậy mà chết đi, trong lòng Quan Trình dâng lên cảm giác tự trách thật sâu.
Hắn giương mắt nhìn về phía búp bê ngồi trên mũ ảo thuật, dưới ánh đèn chiếu trên đỉnh đầu, đôi mắt búp bê chìm trong bóng tối, làm người nhìn không rõ cảm xúc trong đó.
Quan Trình đầy mắt đều là hối hận cùng tự trách đối diện với búp bê, hắn muốn nói gì đó an ủi Lạc Nhất Nhiên, nhưng búp bê lại mở miệng trước.
Búp bê cười một cái, cậu nói: "Không có việc gì."
Tay Quan Trình run rẩy kịch liệt, hắn không thể tin được nhìn búp bê, không rõ người này vì sao lúc này còn có thể cười được.
Búp bê chỉ hạ hai mắt xuống: "Cậu ấy đã đồng ý với tôi, cậu ấy sẽ không chết ở nơi tôi không nhìn thấy."
"Không còn hô hấp đâu đại ca à." Duy Á trợn trắng mắt, lại cảm thấy đây có thể là búp bê đang tự an ủi mình, vì thế cậu lại nói: "Thôi thôi, nếu anh vui vẻ, anh cảm thấy như thế nào thì cứ như thế ấy đi."
"Không phải cảm thấy." Lạc Nhất Nhiên nghiêng đầu: "Là sự thật, cậu ấy yêu cầu tôi nhìn thấy cậu ấy."
"Cho dù giây tiếp theo sẽ chết, cậu ấy cũng sẽ lưu lại một hơi đi đến trước mặt tôi rồi mới chết."
Những lời này, là chính Hạ Lãng tự mình nói cho cậu.
Lúc ấy cả người Hạ Lãng toàn là vết thương, máu me khắp người, nhưng vẫn không chút do dự kiên trì đi tới bên cạnh cậu, sau đó nói ra những lời này.
Trên mặt Lạc Nhất Nhiên nở nụ cười ôn nhu: "Cậu ấy có thể làm được."
Bởi vì đối với Hạ Lãng, Tử Thần xếp hạng phía sau cậu.
Những lời này của cậu vừa dứt, bầu không khí đều yên tĩnh lại, chỉ có ảo thuật gia phát ra một tiếng cười rất âm dương quái khí.
Mười mấy giây qua đi, Lý Kỳ Phong đánh vỡ bầu không khí kỳ quái này. Hắn kết thúc cái đề tài này, đối diện với đôi mắt của búp bê dò hỏi: "Chúng ta hợp tác không?"
Búp bê không nói chuyện.
Duy Á muốn nói gì, nhưng Lý Kỳ Phong ngăn cản cậu ta lại.
Búp bê cúi đầu vô thức nhìn ảo thuật gia, cậu tự hỏi toàn bộ sự việc xảy ra từ khi tiến vào phó bản tới nay, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lý Kỳ Phong: "Các người chọn nhiệm vụ gì?"
Lý Kỳ Phong cùng Duy Á liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Duy Á mở miệng: "Nhiệm vụ hai, giết chết nhân ngư."
Hợp tác yêu cầu tín nhiệm cơ bản, huống chi hợp tác lần này là bọn họ đề ra, như vậy bọn họ phải trao tín nhiệm trước.
Lạc Nhất Nhiên vươn ngón trỏ đặt trên môi, sợi tóc trên trán rũ xuống chạm vào lông mi, tưởng chừng như sắp sửa chui vào đôi mắt, nhưng búp bê lại không có chút cảm giác nào. Cậu nói: "Tôi biết hai người muốn hợp tác với tôi là vì cái gì."
Ngón tay Lạc Nhất Nhiên di chuyển, chỉ về phía lỗ tai của mình: "Hai người không có ngọc trai nhưng lại cần biết thông tin về ngọc trai."
Lý Kỳ Phong không kiêng dè gật đầu, đồng thời nói ra lợi thế của mình: "Người của Thủy Thành rất kín miệng, các cậu hẳn là còn chưa tìm ra tin tức quan trọng gì, nhưng chúng tôi biết được một ít. Hơn nữa, còn có thể nói thêm cho cậu một bí mật nữa."
"Được." Búp bê sảng khoái đồng ý, cậu bổ sung một câu: "Bí mật nếu là việc nhân ngư trong bể nước ban ngày kia là giả thì không cần phải nói, tôi đã nhìn ra rồi."
"......"
Hai người trầm mặc, búp bê nhướng mày: "Thật đúng là chuyện này?"
Lông mày Lý Kỳ Phong hạ xuống, rất là bất đắc dĩ: "Làm sao cậu biết được."
"Chúng tôi xem như là được tiếp xúc gần gũi với nhân ngư hơn." Búp bê nhẹ nhàng hất hất đầu, lộ ra cái trán: "Đương nhiên có thể nhìn ra chỗ mất tự nhiên trên người nó."
Duy Á đập tay xuống, nhanh chóng nói: "Được rồi được rồi, chuyện này cho qua! Chúng tôi sẽ nói thông tin chúng tôi tìm được từ một bà chủ cửa hàng thời trang."
Búp bê cười rộ lên: "Nếu giá trị đủ cao, tôi sẽ nói cho các anh một bí mật."
Lý Kỳ Phong suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Đúng lúc này, Quan Trình đứng lên. Đồ vật hắn mua vừa rồi đã bị rơi rớt không ít, hiện tại chỉ thừa lại hai ba túi, khi đứng lên trong túi phát ra âm thanh thứ gì đó va chạm.
Búp bê nhìn mấy cái túi nửa trong suốt kia —— bên trong hình như là rượu.
Quan Trình phức tạp nhìn ba người trước mặt, hắn đột nhiên cảm thấy chỉ có Hạ Lãng cùng mình mới là người bình thường, hắn nhịn xuống lửa giận vi diệu đang dâng lên trong lòng: "Tôi lên phòng trước."
Ban ngày hắn thu hoạch cũng không lớn, hơn nữa Hạ Lãng qua đời, hắn cùng với búp bê chỉ là người xa lạ, hai người Lý Kỳ Phong có lẽ xuất phát từ nguyên nhân muốn hợp tác cùng Lạc Nhất Nhiên mới đến cứu hắn, hắn ghi nhớ ân tình này, còn lại đều không còn quan hệ với hắn nữa.
Lý Kỳ Phong nhìn về phía Lạc Nhất Nhiên.
Búp bê không có ngăn cản, cậu thưởng thức ngón tay mình, xoay ngón tay một vòng lại một vòng: "Không cần phải xen vào."
Duy Á bĩu môi: "Anh cũng thật đủ lạnh......"
"Duy Á." Lý Kỳ Phong ngắt lời Duy Á: "Nói chính sự."
Duy Á nhún nhún vai, cậu tùy ý nhìn vào mắt ảo thuật gia, sau đó mới bắt đầu nói: "Bà chủ kia nói cho chúng tôi biết, bốn ngày sau, Thủy Thành sẽ bị nước bao phủ."
Búp bê dừng xoay ngón tay lại.
"Kích thích không, lựa chọn nhiệm vụ một căn bản không có đường sống." Duy Á nhìn chằm chằm búp bê nói: "Nhiên Nhiên, anh sẽ không chọn nhiệm vụ một thật đấy chứ."
Lý Kỳ Phong lại một cái tát chụp lên tóc Duy Á: "Ngại quá, đứa nhỏ này từ nhỏ không lễ phép."
Hắn móc ra bao thuốc từ trong túi áo gió, sau đó nhìn búp bê quơ quơ.
Búp bê không sao cả: "Tùy tiện đi, tôi không ngại."
Duy Á tránh thoát khỏi Lý Kỳ Phong, vuốt lại tóc của mình hai cái, sau đó lấy bật lửa ra châm thuốc cho Lý Kỳ Phong.
Đại não Lý Kỳ Phong cũng vận chuyển rất nhanh, hắn hút điếu thuốc một hơi thật sâu, tiếp theo nói: "Lời bà ta nói hẳn là sự thật, báo chí trong cửa hàng cũng biểu hiện gần đây mực nước gần Thủy Thành đang dâng lên rất nhanh."
Khói thuốc làm mơ hồ khuôn mặt Lý Kỳ Phong, vì thế cả người hắn có chút tối tăm: "Bà ta ban đầu chỉ định nói ra chút tin tức hơi dụng tâm một chút là có thể tìm hiểu được, thẳng đến khi tôi chọc thủng bàn tay của bà ta, bà ta mới nói một chuyện khác."
Búp bê nâng mắt lên.
Sương khói làm cho đôi mắt Lý Kỳ Phong hư ảo, hắn nói: "Có liên quan đến nhân ngư."
"Vài thập niên trước, Thủy Thành đã từng bị bao phủ một lần, sau lần đó Thủy Thành bắt đầu rộ lên đủ loại truyền thuyết về nhân ngư. Sau đó đến hai mươi năm trước, một nhân ngư đã xuất hiện." Lý Kỳ Phong rũ mắt xuống: "Hắn chính là Idia."
"Chúng ta có thể nhìn ra nhân ngư trong bể nước là giả, như vậy có thể Idia chân chính đã được bảo vệ, thả ra chỉ là một thế thân bắt chước Idia mà thôi."
Búp bê tò mò lên tiếng: "Anh tin trong Thủy Thành có nhân ngư ư?"
Lý Kỳ Phong vẩy vẩy đầu thuốc: "Nếu nhiệm vụ một, sống sót trong năm ngày là tử lộ, vậy nhiệm vụ hai giết chết nhân ngư nhất định có thể hoàn thành." (chân thật thành lập nhưng chấp hành?)
Búp bê kéo dài âm thanh ừ một tiếng: "Anh tiếp tục."
"Ở Thủy Thành, không ít trẻ em dưới 18 tuổi đều đã bí mật đi gặp nhân ngư." Thân thể Lý Kỳ Phong hơi hơi ngả về phía sau: "Cho nên tôi lại đi hỏi con trai của bà chủ, gặp nhân ngư để làm cái gì."
"Nhưng rất kỳ quái, đứa trẻ kia trừ bỏ khẳng định mình thật sự đã nhìn thấy nhân ngư ra thì không nói gì nữa, so với mẹ của nó còn mạnh miệng hơn."
"Chỉ có thể kết luận được vài chuyện." Duy Á mở miệng tổng kết: "Nhân ngư thật sự có tồn tại, nhưng không phải thứ ở trong bể nước ban ngày kia; bốn ngày sau Thủy Thành sẽ bị bao phủ, kẻ lựa chọn nhiệm vụ một đúng là xui tận mạng. Việc cuối cùng là, trẻ em dưới 18 tuổi vì sao lại phải gặp nhân ngư, cảm giác cái này mấu chốt nhất."
Búp bê sửng sốt: "Cho nên các người còn chưa có đáp án."
"Không có! Nhưng ít ra anh cũng có phương hướng nha!" Duy Á đúng lý hợp tình: "Chúng tôi phải đập vỡ bao nhiêu là kính mới có thể cạy miệng người ta ra, bay giờ nói cho anh ít nhất cũng tiết kiệm được thời gian ban ngày của anh đấy chứ!"
Búp bê để lộ ra ánh mắt ghét bỏ.
Duy Á nhìn Lý Kỳ Phong, sau đó buông tay: "Được thôi, lại nói tiếp."
"Cách khách sạn của chúng ta không xa có một nhà tù, giam bên trong đều là những cư dân có ý đồ tổn thương nhân ngư, bọn họ có khả năng đã biết chuyện gì đó." Duy Á chỉ chỉ bên ngoài: "Sau đó, người chơi vào ban ngày nhận được ngọc trai, buổi tối đi ra ngoài sẽ biến dị thành quái vật, chân biến thành đuôi cá, đầu ngẩng lên, cổ nứt ra một cái miệng máu, dù sao cũng thật ghê tởm."
"Người chơi không nhận được ngọc trai đi ra ngoài sẽ bị loại quái vật biến dị này tấn công." Búp bê tiếp lời Duy Á nói.
"Đúng vậy, sau đó hết rồi." Duy Á lại buông tay.
Búp bê nhanh chóng chớp mắt, sửa sang thu nạp lại tin tức vừa tiếp nhận, sau đó đột nhiên mở miệng: "Ánh trăng."
"Cái gì?"
"Người nhận được ngọc trai có lẽ cũng không phải không thể ra cửa vào buổi tối, chỉ là không được nhìn ánh trăng." Lạc Nhất Nhiên: "Ngọc trai sẽ ảnh hưởng đến tâm tình người nắm giữ, làm người ta cảm thấy mọi thứ xung quanh đều vô cùng đáng ghét, sẽ cảm thấy bực bội cùng tức giận."
"Hơn nữa ngọc trai này còn có thể nói." Lạc Nhất Nhiên lộ ra chút tươi cười: "Ban ngày nó nói cho tôi biết ban đêm ở Thủy Thành có rất nhiều bí mật, buổi tối thì bảo tôi tiến về phía trước nhìn xem, hiện tại lại nói tôi mau trở về phòng."
Tất cả đều là những yêu cầu hướng về phía tử vong. Sắc mặt Duy Á nghiêm túc lên.
"Giọng của nó không đúng, rất nhiều thời điểm có thể làm cho người khác hoảng hốt không tự giác nghe theo, hơn nữa nó còn ảnh hưởng tới cảm xúc, rất dễ dàng làm người ta trúng chiêu." Lạc Nhất Nhiên nắm lấy tóc của mình, thuận miệng nói luôn cảm tưởng của mình: "Ví dụ như bây giờ, tôi thật muốn làm một mồi lửa thiêu sạch cái khách sạn này luôn cho rồi, nhìn thực phiền lòng."
"......"
Duy Á nhìn cậu như biến thái: "Anh là quái nhân phóng hỏa sao? Sao cái gì cũng muốn đốt vậy."
Lý Kỳ Phong ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hắn hướng về phía quầy lễ tân: "Nghe được đấy."
Lễ tân: "......"
"Đừng để ý, tôi chỉ suy nghĩ mà thôi." Lạc Nhất Nhiên cười cười xin lỗi với lễ tân, sau đó nói tiếp: "Từ tình huống trước mắt tới xem, lời của ngọc trai nói đều không thể làm theo. Mà vừa rồi tôi nói không thể nhìn ánh trăng, bởi vì quái vật biến dị đều ngửa đầu, mà ngọc trai trong khi tôi không ra cửa cũng nói tôi ngẩng đầu lên. Lúc ấy tôi đang ở bên cạnh cửa sổ, khi ngẩng đầu lên thứ có thể nhìn thấy chỉ có không trung cùng với ánh trăng thôi."
Vừa lúc đêm nay trăng rất sáng, căn bản không thấy ngôi sao nào.
"Rất có thể, hơn nữa cũng có thể trả lời vì sao những con quái vật đó luôn ngửa đầu, có khả năng ánh trăng là ngọn nguồn để bọn chúng có thể hành động." Duy Á chụp tay một cái, sau đó cậu ta lại nhíu mày: "Vậy hiện tại nó kêu cậu về phòng, nếu suy nghĩ ngược lại chẳng phải chứng minh trong phòng có nguy hiểm sao?"
"Không quay về là được." Không đợi người khác nói chuyện, Duy Á đã tự mình nói.
Cậu ta vừa dứt lời, khuôn mặt lễ tân liền co giật một chút, cô ta lên tiếng: "Sau 10 giờ, đại sảnh cùng hành lang khách sạn không được có người qua lại."
Duy Á quay đầu lại nhìn cô ta, cậu lộ ra biểu tình đắc ý có chút gợi đòn: "Cô nói không đi lại thì tôi không được đi lại sao?"
Ngữ khí lễ tân lạnh nhạt: "Vậy cậu có thể thử xem."
Duy Á thức thời quay đầu lại: "Xem ra không ở trong phòng cũng rất nguy hiểm."
Búp bê tiếp tục xoay xoay ngón tay của mình: "Vậy các người có trở về không?"
"Về." Lý Kỳ Phong nói: "Nếu so sánh mà nói, chuyện đã bị cấm đoán tốt nhất đừng có làm." Rất có thể ngoài phòng so với trong phòng còn khủng bố hơn.
Búp bê gật đầu, sau đó nói: "Sau này còn tin tức gì liên quan đến ngọc trai tôi sẽ nói lại cho các anh."
"Được." Lý Kỳ Phong đứng lên.
Duy Á nhảy lên, cậu ta tiến sát vào búp bê một chút, biểu tình chờ mong: "Có thể nói bí mật cho bọn tôi biết được chưa?"
Búp bê cũng lộ ra biểu tình chờ mong, cậu nhìn khuôn mặt của Lý Kỳ Phong cùng Duy Á: "Đương nhiên có thể." Cậu vẫn có chút tò mò sau khi nói ra câu kế tiếp, hai người trước mặt này sẽ có biểu tình gì.
Duy Á mê mang chớp mắt.
Lạc Nhất Nhiên cười nói: "Nhân ngư biến mất là phó bản phát sóng trực tiếp."
"......"
"???"
*
Câu này của búp bê vừa ra, làm kinh động tới cả những người ở Quảng Trường Trung Tâm. Những người này hầu hết đều đang xem màn hình của Lý Kỳ Phong và Duy Á. Khi Lý Kỳ Phong cùng Duy Á đi tìm Lạc Nhất Nhiên hợp tác, những âm thanh nghi hoặc trào phúng không ngừng vang lên, thẳng đến khi búp bê nói ra những lời này.
"...... Trước kia từng người chơi trong phó bản phát sóng trực tiếp nào đoán ra mình đang ở trong phó bản phát sóng trực tiếp chưa ấy nhỉ?"
"Có một vị vận khí đặc biệt "tốt" được tham gia sáu lần phó bản phát sóng trực tiếp, sau đó đến phó bản thứ bảy chơi được hơn một nửa thì đoán được...... Nhưng tên Lạc Nhất Nhiên không phải là lần đầu tham gia phó bản phát sóng trực tiếp sao?!"
"Không chỉ là lần đầu tiên tham gia, hắn còn là người mới đấy, bây giờ đang là phó bản thứ hai."
"Đờ mờ, hắn không phải mới biết đến khái niệm phó bản phát sóng trực tiếp thôi sao? Này sao mà đoán được?"
"Ha ha ha mấy người không cảm thấy biểu cảm của Lý Kỳ Phong cùng tên điên kia trông càng buồn cười sao ha ha ha!"
Âm thanh thảo luận không ngừng, cô gái nắm thập tự giá lúc trước cũng nhỏ giọng kinh hô một tiếng: "Thật lợi hại!"
Cẳng chân tinh tế của Smart nhếch lên: "Đúng là rất lợi hại." Nhưng hẳn là có người nhắc nhở cậu ta, nếu không không thể nào tự dưng biết được......
Vừa nghĩ tới điểm này, Smart đột nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại của nhân ngư và con rối vào ban ngày khi đang diễu hành nhân ngư, cuộc đối thoại nghe không thấy tiếng nhìn không tới miệng kia.
Xem ra hẳn là lúc ấy búp bê đã biết.
"Chẳng qua." Người ngồi ở phía trên Smart cùng cô gái đột nhiên lên tiếng: "Loại đặc biệt tên Lạc Nhất Nhiên này có vẻ khá thành thật nhỉ, hai người Lý Kỳ Phong kia nói cái gì hắn cũng tin."
"Dù sao vẫn là người mới, tính cảnh giác không cao, tám chín phần mười những điều hắn vừa nói là toàn bộ tin tức hắn có được, chuyện gì cũng khai ra hết."
Cô gái nghe được thì sửng sốt, cô không nhịn cười ra tiếng, quay đầu nhìn Smart, nhỏ giọng nói: "Nếu lát nữa để bọn họ nhìn thấy phòng của Lạc Nhất Nhiên, chắc sẽ bị dọa nhảy dựng mất."
Những người này hầu như đều xem màn hình của Lý Kỳ Phong cùng Duy Á, thông qua Lý Kỳ Phong cùng Duy Á nhìn thấy búp bê, đương nhiên không biết trước đó búp bê đã làm chuyện gì.
Smart hừ cười: "Có người mới nhìn qua không giống người mới chút nào." Tại "Thế Giới Nhân", những kẻ thích ứng nhanh đều không thể coi thường.
Cô gái xoa xoa tay, có chút chờ mong nhỏ giọng nỉ non: "Búp bê nhỏ mau trở về phòng đi, còn có người đang đợi cậu đó ~"
Smart rùng mình: "Cô gái à, đừng có dùng loại ngữ khí dụ dỗ người như này nói chuyện."
Cô gái sửng sốt, sau đó khuôn mặt đỏ bừng: "Tôi chỉ là khá chờ mong......" Lời còn chưa dứt, khóe mắt nhìn thấy búp bê đột nhiên khống chế ảo thuật gia đứng dậy, cô kinh hỉ: "Muốn về phòng sao?"
*
Lạc Nhất Nhiên đương nhiên không biết có người chờ mong cậu về phòng, cậu thao túng ảo thuật gia đứng dậy nhưng không phải đi về phòng.
Lễ tân nhìn con rối đi đến trước mặt cô ta, sau đó búp bê tinh xảo ngồi trên mũ lễ phép hỏi: "Xin chào, xin hỏi ở đây có áo ngủ không?"
Lễ tân: "?"
Lạc Nhất Nhiên chớp chớp mắt: "Không phải không có chứ?"
Lễ tân đang muốn trả lời lại đột nhiên cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo, tầm mắt cô ta di chuyển, nhìn thấy khuôn mặt ảo thuật gia trong đống băng vải thì dừng một chút, sau đó khuôn mặt tươi cười vô cùng chân thành trả lời búp bê: "Trong phòng có."
Lạc Nhất Nhiên chú ý tới ánh mắt lễ tân, cậu đáp lại lễ tân một câu: "Trong phòng không phải kích cỡ tôi dùng." Nói xong cậu cúi đầu nhìn vành nón ảo thuật gia: "Đừng làm chuyện dư thừa."
Ảo thuật gia cũng không vui vẻ: "Là cậu đang làm chuyện dư thừa, cậu muốn mặc loại quần áo gì tôi đều có thể cho cậu, nếu không có tôi cũng có thể làm ngay bây giờ. Vì sao cậu còn đi hỏi quần áo với người khác?"
Lạc Nhất Nhiên nhíu mày, trong mắt toàn là ghét bỏ.
Ảo thuật gia ủy khuất: "Tôi thề sẽ không mặc đồ nữ cho cậu nữa, cho nên nể tình chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau cho đến khi cậu chết, thỏa mãn cái nguyện vọng...... nho nhỏ này của tôi đi."
Lễ tân mỉm cười lui về phía sau vài bước, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa khách sạn —— dùng hành động tỏ vẻ mắt không thấy tâm không phiền.
Lạc Nhất Nhiên nghe ảo thuật gia nói mấy câu thì phát phiền: "Câm miệng, ai sẽ mãi mãi ở cùng anh cho đến khi chết chứ."
Ảo thuật gia thấp giọng cười: "Không thể thông quan "Thế Giới Nhân" sẽ ở lại trong trò chơi vĩnh viễn nha."
Lạc Nhất Nhiên dừng lại.
"Nhiên Nhiên thiếu gia, cậu có phải cũng rất thích nơi này hay không, có phải cũng không muốn thông quan hay không?" Ảo thuật gia nói bằng một ngữ điệu rất kỳ quái, giống như ca hát lại giống như niệm chú: "Cho nên cậu vẫn chưa từng hỏi phải làm thế nào mới có thể hoàn toàn thông quan "Thế Giới Nhân", rời khỏi trò chơi này."
Ngữ khí quỷ dị khiến người nghe rất không thoải mái, nhưng khiến búp bê càng chán ghét hơn là ngữ khí ảo thuật gia phảng phất nghe như đang dỗ dành trẻ em, cho nên cậu đặc biệt lạnh lùng nói: "Liên quan mịa gì đến anh."
Ảo thuật gia cười ra tiếng, hắn thích nhất Lạc Nhất Nhiên biểu hiện ở trước mặt hắn khác với biểu hiện ở trước mặt người khác.
"Dù sao chúng ta cũng sẽ ở bên nhau rất lâu, có chút chuyện cần phải thâm nhập tìm hiểu."
Chẳng hạn như là hắn vĩnh viễn sẽ không từ bỏ sở thích thay quần áo cho Lạc Nhất Nhiên.
"Dù sao chúng ta thương lượng ít nhất cũng tốt hơn so với ý muốn của một mình tôi đúng không?" Ảo thuật gia cười hì hì nói.
Lạc Nhất Nhiên nghe được lời này tự động phiên dịch thành —— chấp nhận mặc quần áo ảo thuật gia đưa cho hay là muốn sau này ở trong không gian cá nhân bị biến thái cưỡng ép mặc đồ nữ.
Im lặng một hồi, búp bê mở miệng: "Được."
Ảo thuật gia lộ ra nụ cười rất rất tươi, băng vải trên má còn nâng lên: "Chúng ta đây trở về phòng."
"Không được." Mới chỉ có chuyện thay quần áo là được, búp bê vẫn rất ghét giọng nói ảo thuật gia, cậu nói: "Anh nói ít thôi."
Ảo thuật gia: "......"
Lễ tân quay đầu lại: "Còn không đến một giờ nữa là đến 10 giờ, tiên sinh nên trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi."
Việc áo ngủ đã xong, Lạc Nhất Nhiên liền khống chế ảo thuật gia rót ly nước ấm. Cậu không cần uống nước, nhưng lại thích xem nước nóng hôi hổi dần dần biến lạnh. Cậu vốn đang tính toán ngồi tiếp, nhưng lễ tân lại đột nhiên mở miệng nói ra câu này.
Búp bê vốn đang mặt không cảm xúc, nhưng khi quay đầu biểu tình trên mặt cậu chuyển hóa, lộ ra nụ cười có chút đáng yêu: "Tôi còn muốn chờ một người cuối cùng trở về."
Vẻ tươi cười trên mặt lễ tân dường như là được khắc lên, cô ta hơi hơi cúi đầu: "Hắn không về được."
Lạc Nhất Nhiên không có phản ứng gì, thậm chí vẻ mặt cũng không có biến hóa: "Là đêm nay không về hay là sau này cũng sẽ không về?"
Lễ tân dừng lại, không có lên tiếng.
Im lặng cũng là một loại đáp án, nụ cười trên mặt búp bê rộng hơn: "Cảm ơn, một lát nữa tôi sẽ về phòng."
Lại xoay người lần nữa, vẻ tươi cười trên mặt búp bê đã biến mất, cậu trầm mặc thao túng ảo thuật gia nâng ly lên, sau đó nhìn ly nước ấm kia phát ngốc.
Ảo thuật gia sâu sắc cảm thấy động tác mình nâng cái ly trông rất tử ngu xuẩn, nhưng nghĩ đến sau đó có thể thay áo ngủ cho Lạc Nhất Nhiên, hắn lại không lên tiếng nữa.
Nước ấm dần lạnh đi, búp bê liền khống chế ảo thuật gia đi lên lầu, cậu không có lựa chọn đi thang bộ mà trực tiếp tiến vào thang máy.
"Thiếu gia không sợ thang máy xảy ra trục trặc sao?" Tâm tình ảo thuật gia sung sướng.
Lạc Nhất Nhiên thuận miệng nói: "Không đến mức." Sau 10 giờ may ra thang máy mới có thể có chút tật xấu.
Ảo thuật gia lại hỏi: "Thiếu gia thích áo ngủ kiểu gì?"
"Màu sắc đơn giản, rộng rãi." Để thuận tiện nếu buổi tối yêu cầu vận động.
Ảo thuật gia cười cười đáp ứng.
Giữa búp bê cùng con rối lan tràn ra bầu không khí quỷ dị, thoạt nhìn hài hòa ấm áp nhưng lại có thể cho người ta cảm giác một giây tiếp theo hai người sẽ gác thanh đao vào cổ đối phương ngay lập tức.
Ảo thuật gia thích loại bầu không khí này, tâm trạng hắn không ngừng bay lên, thẳng đến khi bị khống chế mở cửa phòng 624 ra, tâm tình tốt của hắn nháy mắt không còn.
Hắn nhìn vào trong phòng, ngữ khí chán ghét: "Thiếu gia, có thể nhanh nhanh ném mấy thứ này ra ngoài không? Bọn chúng không xứng ở chung một phòng với cậu."
Búp bê giương mắt.
Chỉ thấy trong phòng có hai chiếc ghế bị đóng đinh trên mặt đất, trên đó có hai người tay chân bị cột chặt vào ghế, miệng bị quần áo lấp kín.
Mà phía trên bọn họ, hai sợi dây thừng mục nát treo hai thanh cưa điện đang ong ong chấn động. Lưỡi cưa cách da đầu bọn họ chỉ khoảng hai ba centimet, tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ lập tức rơi xuống đầu bọn họ.
Búp bê rũ mắt nhìn vẻ mặt kinh hoàng, thất thố cùng tuyệt vọng của hai gã đàn ông bị cột vào trên ghế, cậu nở nụ cười ôn hòa như thường ngày, nhẹ giọng nói: "Tôi về rồi đây."
=====================================
Hiu hiu, thỉnh thoảng lại hiện hồn lên chút.