Trước ngày tốt nghiệp, Bạch Nhạc có rủ Doãn Ái đi mua sắm. Nói trắng ra là cô ấy có chút tâm sự, Phó Nhậm muốn cầu hôn ngay sau khi tốt nghiệp, nhưng tập đoàn Bác Á có việc đột xuất, cả Lục Tiêu Ngạn cũng phải xuất ngoại.
Bạch Nhạc dù có buồn cũng phải vui vẻ tiễn Phó Nhậm, cô không muốn cứ trẻ con trong mắt anh như vậy.
“ Cũng không phải đi luôn, cậu đừng buồn nữa.”
Doãn Ái thấy bạn chán nản liền đi mua một cốc hồng trà mát, muốn xoa dịu cô bạn. Bạch Nhạc không phải kiểu người sâu sắc, cô nàng bộp chộp, dễ nóng giận, nhưng trọng tình nghĩa, thẳng thắn dễ mất lòng.
Đó cũng là nguyên nhân nhiều người không muốn đến gần Bạch Nhạc, năm đó Doãn Ái bị bắt nạt, Bạch Nhạc liền lao vào đánh cậu bé đó, đến cô cũng bị dọa sợ.
Từ đó Doãn Ái đã dặn lòng, phải đối xử với Bạch Nhạc thật tốt, chỉ sợ cậu ấy buồn bã không ai chơi mà chuyển trường, đến lúc cô bị bắt nạt thì phải tìm ai.
“ Mình chỉ buồn vì anh ấy không thể dự tốt nghiệp cùng mình thôi.”
Bọn họ không có người nhà, từ khi tốt nghiệp cao trung Phó Nhậm đã luôn đi cùng Bạch Nhạc, cô nàng cũng hình thành thói quen, bây giờ hiển nhiên thấy trống vắng.
“ Hôm đó cậu sẽ cùng Hứa An đại diện phát biểu đấy, lâu rồi mình cũng chưa thấy học trưởng.”
Doãn Ái vừa nhận được thông báo, sinh viên có thành tích tốt sẽ đại diện phá biểu, cả Doãn Ái và Hứa An đều là thủ khoa, bài phát biểu tối đa phải dài 3 trang giấy.
“ Anh ấy vừa từ Ý trở về, là giả nhì cuộc thi Nghệ thuật Itali, chắc cũng đang bận rồi.”
Bạch Nhạc cũng lấy làm tiếc, cuộc thi lớn như vậy vốn dĩ Doãn Ái có thể tham gia, chỉ vì không phải học sinh chính quy khoa Nghệ thuật mà mất vé đề cử, hiệu trưởng cũng quá bất công mà.
“ Có một học muội nữa cũng tham gia, nhưng chỉ đạt giải đề cử thì phải, hình như tên là Tô Mạt, haizz, không ấn tượng lắm…”
Doãn Ái cũng thấy cái tên này rất quen, trong đầu cô vẫn chưa nhớ ra đây là ai.
Trường bọn họ cái gì cũng tốt, cơ sở vật chất đến chất lượng giảng dạy đều thuộc top đầu, vì vậy lễ tốt nghiệp thu hút không ít sự chú ý của báo chí.
Một lời khen Hoa Thành, hai lời ca ngợi truyền thống Hoa Thành, học sinh bên ngoài chật vật thi vào đại học Hoa Thành vì tương lai tươi sáng, hệt như Doãn Ái năm đó.
4 năm trôi qua cũng rất nhanh, cô như vậy đã tốt nghiệp, hiện nay còn vinh dự đứng trước bao nhiêu sinh viên phát biểu, cảm giác hãnh diện lại hồi hộp đan xen.
“ Là Doãn học tỷ đấy, hôn lễ thế kỉ với Lục thiếu đẹp thật, chị ấy nhiều tài lẻ lắm, nghe nói còn có thể vẽ rất đẹp…”
“ Đã xinh lại giỏi giang, Lục thiếu bị chị ấy trói chân là đúng…”
Tô Mạt hướng mắt lên sân khấu, đáy lòng vừa ghen tị vừa khinh thường. Trước đây cũng hạ mình làm tình nhân thôi, chắc gì điểm tốt nghiệp đã là thật chứ. Vẽ, cô ta cũng biết vẽ.
Một ngày nào đó cô ta cũng sẽ đứng lên trên sân khấu, tự hào bằng chính sức mình, còn Doãn học tỷ nếu không nhờ Lục Tiêu Ngạn, sao có thể ung dung đứng ở đó chứ.
Chụp ảnh lưu niệm xong, Doãn Ái bỏ đạo cụ xuống, theo tiến gọi của Bạch Nhạc đi tới, trùng hợp gặp Hứa An cũng đang đứng dưới gốc cây chuông vàng. Bạch Nhạc rất hâm mộ Hứa An, anh điềm đạm lại tốt bụng, là thư sinh trong mắt mọi người.
Hứa An cũng là con nhà nhà nghệ thuật, ba mẹ anh đều là họa sĩ, đến anh cũng thừa hưởng tài năng này.
“ Hôn lễ của em anh không thể về nước được, quà bù này có được tính không?”
Doãn Ái nhận lấy hộp quà nhỏ từ tay Hứa An, khóe miệng cười rộ lên, ánh mắt hơi cong lại duyên dáng. Cô rất thích vật nhỏ này, là một máy nghe nhạc cầm tay, còn có tên cô khắc lên đó.
“ Em thích lắm, cảm ơn anh Hứa đại ca.”
“ Bao giờ Bạch Nhạc kết hôn anh cũng sẽ tặng em một thứ độc quyền, không lo về bên đó thiệt thòi.”
Hứa An giơ động tác xin thề, ba người họ đều cười thành tiếng. Bạch Nhạc và Doãn Ái quen Hứa An từ cao trung, từ đó họ thân thiết vô cùng, Hứa An ở đâu lại có thêm hai người em gái, cuộc sống cũng thêm thú vị.
“ Lúc đấy anh đừng có vắng mặt, nếu không quà phải to gấp đôi.”
“ Được.”
Ba người đến quán lẩu ăn mừng, Bạch Nhạc đối với liên hoan rất nhiệt tình, thịt bò dọn lên lại hết, mấy lon bia nhỏ cũng xếp thành chồng. Doãn Ái không uống nhiều, tửu lượng cô không tốt, chỉ cần vài ngụm có thể đánh gục cô rồi.
Bạch Nhạc uống say, khuôn mặt hồng hồng, nằm lăn ra bàn. Hứa An thấy Doãn Ái có vẻ gì đó phiền muộn, anh như đọc được tâm trí cô, nhẹ nhàng hỏi.
“ Giáo sư Lý nói em được học bổng sang Pháp nhưng lại từ chối, là vì anh Lục sao?”
Cô hơi mím môi, suất học bổng lên cao của đại học danh tiếng, cả trường chỉ có một suất duy nhất, lại được chi trả toàn bộ 2 năm, sinh viên kinh tế nào cũng đỏ mắt cạnh tranh.
“ Vâng.”
Hứa An thở dài, Doãn Ái đưa ra quyết định như thế anh cũng hiểu được. Chuyện của Tố Như anh có nghe Bạch Nhạc nói qua điện thoại, trong lòng đầy thương xót. Doãn Ái cô độc giữa thành phố này, nếu Lục Tiêu Ngạn cho cô một gia đình, chắc hẳn cô sẽ nắm lấy.
“ Em vẫn nên suy nghĩ lại. Doãn Ái, cơ hội chỉ có một lần, nếu anh ta yêu em, nhất định sẽ nghĩ thứ tốt nhất cho em.”
Yêu…Lục Tiêu Ngạn có yêu cô không? Anh vì muốn có một gia đình mà kết hôn, nhưng hình như không có yếu tố tình cảm.
“ Chuyện của dì anh biết rồi, em nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Lục Tiêu Ngạn không chỉ xoay quanh mình em, cuộc sống của anh ta muôn hình vạn trạng, người đến kẻ đi, không chỉ có mình em.”
Lời này là một người anh trai nói với em gái của mình. Doãn Ái luôn muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc, cô không tạo ra một khuôn mẫu nhất định, chỉ cố gắng vun vén hết sức có thể.
“ Nhưng em chỉ còn anh ấy thôi.”
Hứa An sững lại, anh dường như nhìn thấy Doãn Ái thời điểm bốn năm trước, khi cô một mình dự tốt nghiệp cao trung, một mình chuyển đồ vào đại học, khi tốt nghiệp cũng chỉ có một mình.
“ Doãn Ái, nếu anh ta làm chuyện có lỗi với em, Hứa đại ca sẽ làm chủ cho em được không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT