Lục Tiêu Ngạn không biết Doãn Ái quan sát anh kĩ như vậy, nét mặt đến động tác đều rất giống. Doãn Ái không nói nhưng tự bản thân cô biết, đây có lẽ là kiệt tác lớn nhất của đời mình.
Sau khi gặp Lục Tiêu Ngạn, Doãn Ái không còn vẽ vì mưu sinh nữa, những bức tranh trống rỗng, vô vị thế không thể làm cô vui. Nhưng bây giờ khác, cô muốn vẽ lên cuộc hôn nhân của mình, như một cuốn nhật kí bằng hình ảnh.
……..
Hạ Tiểu Liên cũng chuẩn bị tốt nghiệp, cô vừa làm thêm vừa đi học, cảm nhận sâu sắc trước kia mình sống sung sướng thế nào. Mất đi chỗ dựa vững chắc, bản thân tự mình đương đầu thật sự rất khó khăn.
Cô đứng ở phòng chờ, quản giam thấy Hạ Tiểu Liên đã không còn ngạc nhiên nữa, cứ mỗi tuần cô ấy đều đến đây vào thứ tư để thăm Hạ Phủ Văn.
Hạ Tiểu Liên mang theo đồ dùng cá nhân cho ba, bên trong túi đỏ là mấy bộ quần áo, còn có một chút tiền dùng tạm, đồ ăn sẵn cũng được đóng gói cẩn thận.
“ Tiểu Liên, đã liên hệ với Dịch Hạo chưa? Chỉ còn cậu ta mới có thể giúp ba ra khỏi đây,…”
Mỗi lần Hạ Tiểu Liên đến, ba cô chỉ hỏi duy nhất một câu này, cũng không hỏi cô bên ngoài sống có tốt không, có thích nghi được chưa, có ốm không….
“ Ba, con và anh ta không có gì hết, con còn suýt hại chết Dịch Hạo, còn mặt mũi nào…”
Hạ Tiểu Liên còn chưa kịp dứt lời đã bị người đàn ông quát mắng, quản ngục cũng giật mình cảnh giác, sau đó còn gõ gõ xuống bàn.
“ Con muốn ta ở trong này đến hết đời sao? Ta là ba con...”
Rất nhiều, rất nhiều lời nói sau đó Hạ Tiểu Liên đều không nghe rõ, lòng cô như đóng băng lại. Khi mẹ còn sống đã luôn nghiêm khắc dạy dỗ cô, có những lúc Hạ Tiểu Liên nghĩ rằng bà không yêu cô.
Hạ Phủ Văn lại khác, ông cưng chiều cô vô cùng, thậm chí những lần phạm lỗi nghiêm trọng ông cũng bao che cho cô, Hạ Tiểu Liên gần gũi với cha hơn.
Sự cứng rắn của mẹ là có lý do, mẹ Hạ luôn muốn con gái tự lập, sống cuộc sống không phụ thuộc và cha hay chồng, Hạ Tiểu Liên lúc đó không hiểu, bây giờ mới rõ, ba cô cưng chiều cô vô lí như vậy chính là để cho mục đích này.
Khiến cô phụ thuộc, khiến cô áy náy, dễ dàng điều khiển cho mục đích chính trị của ông.
Cuộc sống này thật không dễ dàng.
Doãn Ái theo Lục Tiêu Ngạn đến trung tâm mua sắm, đi lòng vòng hết các cửa hàng, đồ trong xe cũng ngày một đầy, nhưng Lục Tiêu Ngạn vẫn chưa dừng lại, hết quần áo lại đến trang sức, dù chỉ toàn là đồ của Doãn Ái.
“ Mua nhiều thế em dùng không hết đâu.”
Anh vẫn lấy thêm váy ra quầy thu ngân, giọng nói cực kì sủng nịch.
“ Mỗi ngày một bộ, tránh bị trùng.”
Doãn Ái phì cười, cô biết Lục Tiêu Ngạn muốn bù đắp cho cô, anh cũng là do công việc bận rộn đến quay cuồng, không thể cho cô một tuần trăng mật vui vẻ.
Doãn Ái không trách anh, bản thân cô cũng không lấy chuyện này làm phiền muộn, dù sao cũng không ai muốn nó xảy ra. Khu thương mại rộng lớn như vậy, vẫn không ngăn được thứ gọi là trùng hợp.
Lý Tuyết cùng Dịch Phàm đi mua đồ chơi và quần áo cho con gái, dù anh không có tình cảm với cô ả, nhưng đứa nhỏ vẫn là con gái anh, hơn nữa bọn họ cũng dọn ra ở riêng, có rất nhiều thứ cần lo.
“ Doãn Ái, hôm trước lỡ làm cô ngã như vậy, thật sự rất xin lỗi.”
Lý Tuyết thấy Doãn Ái đi một mình, cô ta thừa dịp nhắc lại khi đó ở nhà hàng cô thảm hại ra sao, còn tận dụng khoe mẽ bản thân.
“ Tôi sẽ không chấp vặt.”
Dịch Phàm muốn nói, nhưng nếu vậy sẽ lại gây khó xử cho Doãn Ái, cuối cùng vẫn nhịn xuống, định bụng kéo Lý Tuyết đi. Cô ả vẫn chưa muốn dừng, trong lòng rất đắc ý. Dù hôn lễ của cô ta và Dịch Phàm không lớn, nhưng anh ta vẫn ở bên cạnh cô ta.
Doãn Ái thì sao, hôn lễ thế kỉ của thành phố Tam Châu, ngay sau một đêm liền thất sủng, tuần trăng mật cũng không có, lên mặt cái gì chứ.
“ Để tôi đền cô cái áo khác, chiếc áo sơ mi đó ố vàng rồi, cô sẽ không mặc lại đâu đúng không?”
“ Lý Tuyết cô làm loạn cái gì, ở đây không sợ mất mặt sao?”
Dịch Phàm hiển nhiên nổi giận, nhưng nơi đông người vẫn muốn giữ thể diện cho cô ta, anh chỉ nói nhỏ. Lý Tuyết nào được sâu sắc thế, cô ả phớt lờ lời anh.
“ Áo bị chó cắn thì phải vứt vào thùng rác, bà Lục của tôi còn thiếu trang phục sao?”
Lục Tiêu Ngạn vừa nghe điện thoại xong đã bắt gặp một màn này. Lý Tuyết, anh ta càng nhìn càng không ưa, ấn tượng về cô ả cực kì xấu.
“ Dịch thiếu gia không quản được vợ mình sao? Ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì đừng nói bậy.”
Xung quanh náo nhiệt, Lý Tuyết ấm ức trong lòng, lại chỉ nghe thấy Dịch Phàm xin lỗi Doãn Ái, coi cô ta là người chết sao. Doãn Ái không muốn làm trung tâm của chú ý, chỉ ậm ừ rồi rời đi.
Trong lòng cô như có suối ấm chảy vào, vừa rồi Lục Tiêu Ngạn không ngại mất mặt ngang nhiên bênh vực cô, anh còn gọi cô là bà Lục, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc.
“ Em bị chửi mà cũng cười được à?”
Lục Tiêu Ngạn khó hiểu, chỉ thấy Doãn Ái ôm chặt lấy tay mình, ý cười trong mắt càng đậm.
“ Anh vừa gọi em là bà Lục, lại còn trước bao nhiêu người, em thấy lạ lạ.”
Lục Tiêu Ngạn ghét ồn ào, đặc biệt là chuyện cãi nhau của phụ nữ, anh thấy phiền. Doãn Ái khác Lý Tuyết, cô cực kì kín kẽ nơi đông người, không lớn tiếng dây dưa, giải quyết cũng khiến người ta tức nghẹn.
Người phụ nữ này rất thông minh, nhưng cũng chỉ vì anh vô tình nói một câu mà có thể vui như bắt được vàng vậy.
“ Em là vợ anh, gọi thế là thích đáng.”
Doãn Ái ban đầu còn lo sợ, nhưng nhìn qua nét mặt của Lục Tiêu Ngạn, cảm giác bất an vơi đi phần nào. Có lẽ là do cô quá đa nghi rồi.
Suốt 18 năm qua, cô chưa từng cảm nhận qua, cứ hi vọng Tố Như tỉnh táo rồi lại thất vọng, ngỡ rằng có thể cùng Dịch Phàm đi tiếp nhưng lại chẳng bên nhau.
Doãn Ái lấy hết can đảm bắt đầu cuộc hôn nhân chóng vánh với Lục Tiêu Ngạn, dù trong lòng vẫn còn một chút e ngại, nhưng cuộc sống sau hôn nhân cũng không có gì đáng lo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT