Doãn Ái đi lên thư phòng, Lục Tiêu Ngạn đang dựa vào bệ cửa sổ hút thuốc. Người đàn ông trời sinh mị hoặc, giơ tay nhấc chân như hoàng thân quốc thích, lại có danh tiếng địa vị, đến giờ Doãn Ái vẫn không biết tại sao anh lại chọn cô.

“ Anh đã định sẵn ngày cưới rồi sao?”

Cô muốn nói có thể đợi cô tốt nghiệp được không, dù sao cũng chỉ còn hai tháng nữa. Doãn Ái đi đến gần anh, người đàn ông cũng bỏ thuốc xuống gạt tàn gần đó.

“ Anh không đợi được đến ngày em tốt nghiệp.”

“ Vậy hôm đó anh hỏi em bao giờ tốt nghiệp là để định sẵn chuyện này đúng không?”

“ Ừ, hai tháng là quá lâu, anh không đợi được.”

Trên đời này có biết bao nhiêu câu nói hay, lúc này cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, Lục Tiêu Ngạn nóng vội muốn cưới cô, chứng tỏ anh trân trọng cô, Doãn Ái cũng muốn tin vào cuộc hôn nhân này.

“ Nhưng thế này gấp gáp quá, em sợ không chuẩn bị kịp.”

Lục Tiêu Ngạn nhấc cô ngồi lên bệ cửa sổ, ánh mắt anh rất ôn nhu, từ trong túi áo lấy ra một hộp nhung nhỏ, từ từ mở ra trước mặt Doãn Ái. Trước mắt là chiếc nhẫn Dior tuyệt đẹp, viên kim cương Oval sáng lấp lánh, kiểu dáng tinh tế lại sang trọng.

“ Em không cần chuẩn bị gì hết, chỉ cần làm cô dâu đẹp nhất là được.”

Lục Tiêu Ngạn đeo nhẫn vào tay cô, khi nhìn thấy nó anh đã nghĩ sẽ rất hợp với Doãn Ái, quả thật tay cô vừa trắng lại thon dài, chiếc nhẫn này như đã định sẵn cho cô vậy.

Mắt Doãn Ái có một tầng hơi nước, Lục Tiêu Ngạn hôn lên mắt cô, dịu dàng lại ân cần, trân trọng Doãn Ái như bảo vật. Bản thân anh không đặt quá nhiều tâm tư vào hôn lễ, kết hôn với ai không quan trọng, nhưng anh sẽ không để cô thiệt thòi.

Ít nhất bên ngoài anh cũng sẽ cưng chiều cô, biến cô thành Lục phu nhân người khác thèm muốn cũng không được.

“ Ngày mai chúng ta đi mua trang sức rồi chụp ảnh cưới, một tháng chuẩn bị là dư dả.”

“ Khi nào hôn lễ kết thúc, em có món quà này tặng anh.”

Doãn Ái đưa mặt Lục Tiêu Ngạn lại gần, cô rả vẻ thần thần bí bí, sau đó còn cười tinh nghịch. Tự nhiên, Lục Tiêu Ngạn cũng có chút mong chờ.

Hôm sau, Lục Tiêu Ngạn đưa cô đến khu trung tâm thương mại lớn nhất thành phố mua trang sức, trong đó còn bao gồm nhẫn cưới của bọn họ. Cửa hàng trang sức rất lớn, bên trong có nhiều kiểu mẫu, Doãn Ái đứng một lúc cũng không biết chọn mẫu nào.

Nhân viên biết đây là nhân vật có tiếng tăm, chỉ hận không thể đem hết cả cửa hàng ra cho Doãn Ái thử, cuối cùng cô cũng đặt tâm tư vào một đôi nhẫn phía trên cùng của tạp chí.

“ Lục phu nhân thật tinh mắt, mẫu này là mẫu đặc biệt nhất của cửa hàng, chỉ bán một đôi duy nhất ở Tam Châu, chỉ có đôi nhẫn, không có trang sức khác kèm theo.”

Lục Tiêu Ngạn nhìn vào cặp nhẫn sáng rực, viên kim cương màu xanh nhạt nằm giữa như nhụy hoa, đường vòng nhẫn sáng bóng láng mịn, dù đơn giản nhưng lại cực kì tinh tế.

Rất hợp với Doãn Ái.

“ Lấy nó đi.”

“ Mẫu này chỉ sản xuất kích cỡ số 9, tiểu thư, để chúng tôi giúp cô thử.”

Điều ngạc nhiên là, chiếc nhẫn duy nhất này lại vừa tay Doãn Ái, cứ như sinh ra để dành cho cô vậy. Nhân viên cũng vô cùng mừng rỡ, chiếc nhẫn này rất kén người, tay Doãn Ái trắng ngần như gạo, mềm mại lại thon dài, đeo vào rất đẹp.

Chiếc nhẫn này của hãng CR, mỗi một người đàn ông chỉ được mua nhẫn CR một lần, tức là anh ta chỉ thuộc về duy nhất một cô gái. Trùng hợp là, chiếc nhẫn trên tay Doãn Ái có tên là “Chấp niệm”, phù hợp với tình hình của cô bây giờ.

“ Lấy thêm mấy mẫu trang sức mới nhất cho cô ấy đi.”

Doãn Ái ngạc nhiên, Lục Tiêu Ngạn đã mua rất nhiều trang sức rồi, cô có dùng cả năm cũng không hết, hơn nữa đâu phải lúc nào cũng đeo, mua như vậy quá lãng phí rồi.

Nhưng Lục Tiêu Ngạn đã quyết, Doãn Ái cũng không thể thay đổi.

Dù mọi thứ đều do một tay trung tâm tổ chức tiệc cưới sắp xếp, tất cả đều tươm tất dưới sự chỉ đạo của Từ Chính, thư kí của Lục Tiêu Ngạn.

Doãn Ái rất nhạy cảm, cô cũng muốn tự tay chuẩn bị cho hôn lễ của mình, ít nhiều cũng có cảm giác là một cô dâu thật sự.

Một tuần trước hôn lễ, ảnh cưới cũng được giao đến, Doãn Ái có chút luống cuống không biết nên treo ở đâu. Một bức lớn nhất là ảnh cưới chính, Doãn Ái mặc một chiếc váy xẻ lưng đuôi cá, đuôi váy tầng lớp kéo dài, cánh tay có lớp voan mỏng rũ xuống.

Bức hình này rất đẹp, Lục Tiêu Ngạn ngồi trước cây đàn dương cầm đen tuyền sang trọng, Doãn Ái đứng bên cạnh rìa đàn kéo violin, chiếc váy đuôi cá thướt tha ấy càng tôn lên vẻ kiều mị của cô.

Doãn Ái khóe miệng khẽ câu lên, những bức ảnh to nhỏ khác cùng album đều được chuyển tới, Lữ Nha phải giúp cô thu xếp lại.

Lục Tiêu Ngạn ở Vãn Cảnh, trước khi đám cưới diễn ra tổ chức tiệc chia tay độc thân, bên trong cũng chỉ có mấy người đàn ông bọn họ, không có thêm bất kì khách lạ nào.

Anh lắc lắc chén rượu, cũng không rõ là biểu cảm gì, dù sắp tới là hôn lễ cũng không thấy rõ anh biểu lộ niềm vui.

“ Tôi còn nghĩ Ngạn sẽ không kết hôn, không ngờ cậu ta lại lên xe hoa trước tôi, thật không nỡ gả cậu cho người phụ nữ nào mà.”

Tử Tiêu làm bộ người mẹ hiền, thực tế thì mừng muốn chết, cuối cùng thì cũng có người chịu vì dân diệt nguy, nếu để Lục Tiêu Ngạn chơi bời bên ngoài, biết bao cô gái sẽ lại chịu khổ đây.

“ Cút đi, tôi thấy cậu quá cô đơn rồi, đến tôi cũng không tha.”

Tâm trạng của Lục Tiêu Ngạn không giống người sắp kết hôn, anh không đặt nhiều tâm tư vào chuyện này, vì vậy dù có kết hôn cũng sẽ không khác ngày thường.

“ Sao lại chọn Doãn Ái chứ?” Lộc Phàm đến giờ vẫn thắc mắc câu này.

“ Cô ấy thích hợp nhất. Tôi không muốn tốn thời gia tìm người khác nữa, kì thực, tôi cũng muốn ổn định rồi.”

Trước mắt anh cũng chỉ có Doãn Ái, cô theo anh lâu nhất, lại rất hiểu chuyện, tuyệt đối không làm loạn lung tung, tất cả chỉ xoay quanh việc cô là người phù hợp nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play