“ Bây giờ đã qua cá tháng tư rồi, trò đùa này rất vô vị.”
Doãn Ái có chút tức giận, cô quay đầu ra ngoài cửa sổ, trong mắt lộ rõ vẻ cô đơn. Lục Tiêu Ngạn hiểu ý Doãn Ái, anh để cô đối diện với mình, kiên định nói lại một lần nữa.
“ Anh không đùa, chuyện này đáng để đùa sao?”
Cổ họng Doãn Ái hơi nghẹn lại, trước mắt hơi nhòa đi, cô vội đẩy anh ra, lộ rõ vẻ sợ sệt khó xử. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này trước đây, còn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rời khỏi thành phố Tam Châu, trong lòng có rất nhiều cảm xúc đan xen.
“ Anh…sao tự nhiên lại muốn kết hôn chứ…”
“ Anh muốn ổn định rồi, muốn có một gia đình, muốn có một nơi để về.”
Doãn Ái im lặng lắng nghe, chỉ vì khao khát một gia đình mà liền nghĩ đến kết hôn, có lẽ Lục Tiêu Ngạn cũng giống cô, đơn độc quá lâu khiến gia đình là một mong ước mãnh liệt, nhưng như vậy không phải quá vội vàng sao.
“ Em chưa nghĩ đến chuyện này trước đây, hơn nữa chúng ta…”
“ Tiểu Ái, em đi theo anh đã hơn một năm, phụ nữ của anh cũng chỉ có em, như vậy đã chứng tỏ em đặc biệt thế nào. Chẳng lẽ em vẫn còn suy nghĩ muốn rời đi. Không có khả năng đó đâu.”
Doãn Ái mở tròn mắt nhìn Lục Tiêu Ngạn, vai cô hơi run run, môi cũng mấp máy muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
“ Chỉ vì muốn có một gia đình mà anh kết hôn sao?”
“ Phải…Tiểu Ái, chúng ta giống nhau, anh và em đều cần một gia đình. Anh có thể thay thế bà ấy, trở thành người thân của em, em có thể dựa vào anh, là vợ của Lục Tiêu Ngạn, phu nhân của Lục gia, mọi người đều nể sợ em, có gì không tốt chứ?”
Chỉ có lý do thật sự, anh sẽ không nói cho cô.
Lục Tiêu Ngạn đánh đúng vào điểm yếu của cô, nhưng Doãn Ái vẫn rất bất an, cảm giác này không chân thực, thậm chí còn tràn đầy lo lắng, đến chính cô cũng nghi ngờ.
“ Lục Tiêu Ngạn, một tờ hôn thú có thể giữ chân anh sao?”
Anh không trả lời luôn, rõ ràng bọn họ đều chưa sẵn sàng cho mối quan hệ ràng buộc như thế. Lục Tiêu Ngạn nắm lấy tay Doãn Ái, bàn tay anh rất lớn, có thể bao lấy toàn bộ tay nhỏ nhắn của cô.
“ Nếu chúng ta kết hôn, mỗi tối anh đều trở về nhà dùng cơm với em, rảnh rỗi liền đưa em đi chơi, thích mua gì chỉ cần quẹt thẻ thanh toán, người hầu kẻ hạ đến tận nơi.”
Những thứ đó cô không cần, Lục Tiêu Ngạn vĩnh viễn không biết cô mong gì từ anh. Nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng, dù bọn họ bắt đầu có chút khác biệt, nhưng cô vẫn hi vọng một gia đình mà anh nói.
“ Doãn Ái, em ở cạnh anh, dù có mười Lý Tuyết cũng không dám đụng vào ngón chân em như vừa rồi, nếu cô ta dám đánh em một cái, dù em có giết chết cô ta cũng không sao… đã có anh che chở em, cảnh sát cũng không thể làm gì.”.
harry potter fanficLục Tiêu Ngạn thao túng được mọi thứ, pháp luật cũng bị xoay vần trong tay anh. Anh nói anh che chở cô, Doãn Ái vẫn không tránh khỏi rung động.
Cô vẫn là thuận theo.
………..
Không quá một tuần, tin tức họ kết hôn lan trên khắp mặt báo, ở Hoa Thành, Doãn Ái từ tình nhân thăng vọt lên chính thất, không ít lời bàn tán ra vào, có ghen tị có ngưỡng mộ, như căn bản cô không quan tâm.
Bạch Nhạc biết tin liền chạy thẳng lên giảng đường của Giáo sư Lý, chờ đến khi tiết học kết thúc mới bắt đầu gặng hỏi. Cô nàng mắt sáng quắc, giọng nói đầy hoài nghi.
“ Cậu định kết hôn với Lục Tiêu Ngạn sao? Doãn Ái, cậu biết đây không phải chuyện đùa mà, cậu thật sự muốn gả cho anh ta sao?”
Doãn Ái biết Bạch Nhạc lo lắng cái gì, trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn, vừa có niềm tin vào cuộc hôn nhân này, vừa có cảm giác bất an không yên, cô cũng không biết giải thích thế nào nữa.
“ Đừng cuống lên như vậy, mình cũng ở cùng anh ấy lâu rồi, không phải vẫn rất yên ổn sao. Bạch Nhạc, mình cũng muốn một gia đình hạnh phúc.”
Bạch Nhạc xốc lại tinh thần, chuyện Doãn Ái có thời gian không thể đi lại cô cũng đã biết, có lẽ Lục Tiêu Ngạn thật sự trân trọng Doãn Ái, nếu không sẽ không giữ cô ấy đến tận bây giờ.
Một người đàn ông vừa nguy hiểm lại quyến rũ chết người như Lục Tiêu Ngạn, phụ nữ nào lại không muốn gả cho anh ta chứ, Bạch Nhạc thiết nghĩ, nếu Doãn Ái thực sự theo anh ta, cả đời đều êm ấm, cũng không phải sợ hãi điều gì nữa.
“ Lục Tiêu Ngạn chính là con sói dữ, nếu cậu thực sự nắm được trái tim anh ta, anh ta sẽ bảo vệ cậu, biến cậu thành người phụ nữ hạnh phúc nhất. Doãn Ái, cậu là đang đánh cược, đánh cược rất lớn.”
Bạch Nhạc là người bạn thân nhất của Doãn Ái, năm đó khi ông bà nội mất, trong một lần ba cô say rượu đã đánh Doãn Ái đến ngất xỉu, mẹ cô tinh thần lại không ổn định, chính quyền đã đưa Doãn Ái đến trại mồ côi của địa phương.
Tại đây Doãn Ái quen được Bạch Nhạc, cô ấy là người duy nhất chịu chơi với cô, tình bạn này còn hơn cả máu mủ.
“ Mình không biết nữa, cảm giác rất mơ hồ. Chưa bao giờ mình nghĩ sẽ cùng Lục Tiêu Ngạn kết hôn, cũng có chút lo lắng, thật sự rất rối.”
Doãn Ái gần đây cũng mất ngủ, cô nghĩ rất nhiều, nhưng có hai lựa chọn rõ ràng, một là làm tình nhân không biết tương lai sẽ ra sao, hai là trở thành vợ Lục Tiêu Ngạn.
“ Chỉ là tâm trạng của các cô dâu trước ngày cưới thôi, khi Phó Nhậm cầu hôn mình cũng có nhiều suy tính lắm.”
Có lẽ là do cô quá nhạy cảm rồi.
“ Hôm đó cậu làm phù dâu cho mình nhé.”
Bạch Nhạc đặc biệt hưng phấn, cô nàng xắn tay áo lên lộ rõ vẻ quyết tâm, Doãn Ái cũng tạm gạt lo lắng sang một bên.
………
Khi Doãn Ái trở về Lục Bảo Kính, Lữ Nha đã ngồi kiểm thiệp cưới, cô cũng bị cảnh này dọa sợ. Thiệp cưới đã được in sẵn, một màu trắng tinh tế, đường viền thanh mảnh lại sang trọng, trên đó tên cô nổi lên tuyệt đẹp.
“ Doãn tiểu thư, chị xem này, cậu chủ đã bắt đầu cho người chuẩn bị rồi.”
Doãn Ái ngạc nhiên nhìn ngày tháng trên tấm thiệp, là ngày 4 tháng 5, tức là chỉ còn gần một tháng để chuẩn bị, cảm giác rất vội vàng.
“ Anh ấy về chưa?”
“ Em thấy cậu chủ đang ở trong thư phòng tầng hai.”