Doãn Ái không ngờ Lục Tiêu Ngạn lại đỡ thay mình, mặt cô trắng bệch nhìn anh, phía sau người của Dịch gia cũng đưa Lý Tuyết đi. Dịch Phàm muốn chạy lại xin lỗi Doãn Ái, trong nháy mắt Lục Tiêu Ngạn đã dẫn cô đi, hai bàn tay anh nắm chặt thành quyền.
Hạ gia tức giận long trời lở đất, dù gia thế không thể sánh bằng Dịch gia nhưng cũng không phải hạng tiểu tốt vô danh, Hạ Phủ Văn thề rằng sẽ không để đám người đó yên ổn.
Hạ Tiểu Liên bị bỏ mặc ngay hôn lễ, cả người như mất hồn, chỉ ngồi một chỗ không nhúc nhích, Hạ Phủ Văn thấy thế lại càng tức giận, sai người hủy hết làm ăn với Dịch gia.
Hôn lễ cư nhiên biến thành mớ hỗn loạn.
……….
Nhát dao đâm một đường vào lưng của Lục Tiêu Ngạn, áo vest mùa đông khá dày dặn nên không tạo vết thương sâu, Doãn Ái ngồi giúp anh băng bó, khóe mắt cô cũng đỏ ửng lên.
Vết thương không sâu nhưng vẫn chảy rất nhiều máu, cô vừa băng bó vừa sụt sùi, không khóc thành tiếng, bị như vậy chắc hẳn rất đau.
“ Khóc cái gì, tôi đã chết đâu, vết thương có tí này nhằm nhò gì chứ.”
Doãn Ái nhìn những vết sẹo khảm sâu trên người anh, đúng là không thấm vào đâu, nhưng cô vẫn kìm được. Lúc đó, Lý Tuyết muốn đâm cô, vết sẹo này đáng ra sẽ ở trên lưng cô.
“ Anh không nên đỡ thay tôi, không cần thiết phải làm thế…”
Lục Tiêu Ngạn cũng không biết tại sao mình lại lao ra đỡ một nhát, có lẽ là phản xạ nhưng anh chưa từng giúp phụ nữ trong mấy việc hỗn loạn này.
“ Làm gì có lắm lí do thế, lưng em mà có một vết sẹo lớn sẽ xấu xí biết bao, tôi không muốn nhìn.”
Hôm nay mặc váy xẻ lưng quả là sai lầm, suýt chút nữa tấm lưng mảnh khảnh này bị người ta phá hủy. Doãn Ái bỏ hộp thuốc xuống, giọng cô nghẹn lại.
“ Anh không cần thay tôi chịu, dù sao thì…lưng tôi cũng sẽ không cảm nhận được đau.”
Lục Tiêu Ngạn có phỏng đoán lưng cô bị tê liệt, nhưng khi nghe Doãn Ái tự mình thừa nhận anh vẫn cảm thấy khó chịu, trong lòng nhói lên một cái. Anh là đang thương hại cô thôi đúng không?
“ Tại sao lại không cảm nhận được gì?” Lục Tiêu Ngạn buột miệng hỏi.
Doãn Ái nhìn anh ta, trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn nói ra.
“ Bị tai nạn giao thông, dây thần kinh bị chèn, bác sĩ nói có thể giữ được mạng là may lắm rồi.”
Cô không quỵ lụy đau khổ, kể lại rất bình thường. Nội tâm Doãn Ái có sức mạnh rất lớn, nó giúp cô vượt qua mọi đau khổ mà vẫn thiện lương, quả thực rất đáng khâm phục.
Thế giới của Lục Tiêu Ngạn toàn màu đen, dù anh có tìm đến nữ sinh đơn thuần cũng chẳng thế làm anh thấy mình thanh thản, thấy nụ cười của họ cũng chẳng làm anh hài lòng.
Nói anh là ác ma, anh không biết đồng cảm, nhưng Lục Tiêu Ngạn lại thương xót người con gái này.
Doãn Ái thấy khuôn mặt hoàn mĩ đang phóng đại trước mắt, lại cảm thấy môi của mình ấm áp vô cùng. Mắt cô tròn xoe, chỉ cảm thấy sống mũi người đàn ông rất cao, nụ hôn của anh nhẹ nhàng lại nâng niu, khóe mắt cô cũng cay cay.
“ Cũng may chỗ này không bị tê liệt.”
Lục Tiêu Ngạn liếm môi, dáng vẻ hư hỏng vô cùng. Mặt Doãn Ái đỏ ửng lên, cô vẫn cố giữ bình tĩnh, chỉ có bản thân mới biết trái tim cô đập nhanh thế nào.
……..
Tin tức Hạ Tiểu Liên đáng thương lan đầy khắp mặt báo, hôn lễ bị hủy, Hạ gia đương nhiên được cảm thông hơn, số phiếu bầu của Hạ Phủ Văn cũng nhiều.
Cổ phiếu của khu Vân Nam tăng vọt, dù chưa chính thức đi vào hoạt động cũng được chú ý, tiền vào túi ông ta là không thể đếm xuể.
Dịch gia.
“ Có kết quả xét nghiệm rồi lão gia.”
Dịch gia sau này cũng không chịu tổn thất quá lớn, Dịch lão gia là người có tiếng trong giới kinh doanh, mọi người phải nể ông vài phần, tuyệt đối không có ai dám manh động.
Lý Tuyết đứng cạnh mẹ Dịch, dù bà không mấy ưa cô ta nhưng trong bụng là cháu bà, bà tuyệt đối không để chuyện gì xảy ra.
“ Là con trai của Dịch thiếu gia, 4 tháng tuổi, vô cùng khỏe mạnh.”
Lý Tuyết đắc ý, Dịch Phàm chỉ thấy não nề. Anh giữ cô ả bên cạnh vì cô có nét giống Doãn Ái, trước khi về nước vô tình phát sinh quan, chính mắt anh cũng thấy Lý Tuyết uống thuốc tránh thai, không ngờ cô ta lừa anh, đánh úp ngay lúc này.
“ Cháu chỉ muốn con trai có ba, nếu không thì nó sẽ giống cháu, cả ba mẹ đều không còn…”
Giọng cô ả nghẹn ngào, Dịch lão gia chắc chắn không để cháu trai lưu lạc, quyết định cưới Lý Tuyết về. Dịch Phàm chính là bị ép buộc, dù không chấp nhận cũng phải chấp nhận, đó là trách nhiệm của anh ta.
Nếu có thể quay lại 5 năm trước cùng Doãn Ái, như vậy thật tốt, chỉ là anh đã bỏ lỡ cô.
Doãn Ái quay lại công ty Hải Minh, sắp tới cô có dự án hợp tác với Hạ gia, là về dự án liên quan đến khu Vân Nam, Thẩm Nguyệt cũng là một trong 3 người sáng lập ra công ty cực kỳ mong chờ.
Trên bàn là chồng tài liệu chưa qua xử lý, Doãn Ái mệt mỏi dựa vào ghế, dự án Vân Nam cô không muốn công ty tham gia, sớm muộn gì nó cũng bị Lục Tiêu Ngạn hủy hoại, nếu Hải Minh tham gia không phải sẽ thua lỗ sao.
Nhưng cô không có cách nào nói ra.
“ Tiểu Ái, mẹ con nói chuyện rồi, con mau đến bệnh viện một chuyến…”
Doãn Ái bật dậy, trong lòng cô rất hồi hộp, bà chịu nói chuyện rồi có phải sẽ ôm cô vào lòng hay không, có phải sẽ xin lỗi vì đã không thể ở bên cô hay không, có rất nhiều điều, rất nhiều điều Doãn Ái muốn kể với bà.
Phòng bệnh VIP sạch sẽ, mẹ Doãn không còn vẻ thẫn thờ nữa, bà ăn uống rất tốt, khuôn mặt cũng hồng hào rất nhiều.
“ Mẹ,…”
Tố Như quay lại, bà nhíu mày, cảm giác đối với đứa con gái này hoàn toàn xa lạ.
“ Mẹ khỏe hơn rồi sao? Có thấy chỗ nào khó chịu…”
“ Tôi không sao, đừng bổ nhào lên như vậy.”
Giọng bà lạnh nhạt, Doãn Ái cũng bị dáng vẻ này làm cho ngại ngùng, cô nghĩ mình quá nóng vội, cần cho bà chút thời gian thích ứng. Tố Như rất xinh đẹp, có lẽ Doãn Ái thừa hưởng từ bà nhiều hơn ba, nhìn sao cũng thấy bà rất trẻ.
“ Tố Như, Tiểu Ái phải cố gắng lắm mới có thể duy trì được viện phí, em làm như vậy thật quá đáng với con bé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT