Đuôi váy dài được thiết kế tỉ mỉ, những viên kim cương nhỏ đính vào lấp lánh như sao trời, đẹp đến hút hồn.

Lục Tiêu Ngạn cũng nhận được thiệp mời, Doãn Ái không muốn đến, anh ép cô phải đi. Thà đau một lần còn hơn đau dai dẳng, anh phải ép cô chứng kiến ngày hôm nay, quà anh tặng cô cũng không nhỏ.

“ Em hôm nay phải đẹp hơn cô ta, như vậy mới là cách trả thù lớn nhất.”

“ Cô ta không làm gì tôi cả.”

Lục Tiêu Ngạn mời nhà tạo mẫu giỏi nhất đến, thoáng chốc đã biến hóa Doãn Ái thành một người khác, có phần trưởng thành lại dịu dàng, vào vai người vợ hiền rất phù hợp.

“ Doãn tiểu thư vốn đã xinh đẹp, không cần quá nhiều son phấn trông cô cũng như từ tranh bước ra vậy, chỉ cần làm tóc và thay lễ phục thôi.”

Lục Tiêu Ngạn biết chất tóc của Doãn Ái rất đẹp, mềm mượt lại đen bóng, bây giờ hơi làm xoăn lọn to ở đuôi, trông lại càng thướt tha, mị hoặc. Anh nhìn một cái liền chọn chiếc váy xẻ lưng màu trắng, phần eo thon gọn được bó sát, nhìn thế nào cũng rất vừa mắt.

“ Thế này quá phô trương rồi, tôi thấy không cần thiết.”

Lục Tiêu Ngạn để tay cô vòng qua tay mình, anh còn mải chìm đắm trong vẻ đẹp động lòng người này, sớm đã không để lời cô vào tai. Bọn họ đến khách sạn Angel, đoàn người đã sớm đến đủ, Lục Tiêu Ngạn đưa thiệp ra, ngạo nghễ bước vào bên trong.

“ Đến rồi sao, đây là Doãn Ái?”

Doãn Ái nhìn người đàn ông trước mặt, bên cạnh anh ta là một người phụ nữ xinh đẹp, bộ đồ nhìn đơn giản lại sang trọng. Cố Viên Long nói chuyện với Lục Tiêu Ngạn về khu Vân Nam, Chu Hiểu Hiểu chỉ yên lặng ở bên cạnh.

Chuyện của anh cô không hay xen vào, âm thầm đánh giá cô bé xinh xắn này, hẳn lại là hoa thơm vào tay ác ma, ánh mắt của cô ấy buồn bã, lại có chút thê lương.

“ Cậu đúng là ác ma, non nớt như thế cũng không tha.”

“ Nhìn vậy thôi, yêu tinh này có thể quyến rũ đàn ông lắm đấy.”

Quả thực, Doãn Ái rất đẹp, ban đầu Lục Tiêu Ngạn vừa ý cô cũng chỉ vì điều này.

Nhạc trong lễ đường vang lên, tiếng dương cầm ấm áp lại nhẹ nhàng, báo hiệu cho thời khắc xuất hiện của cô dâu nhỏ. Hạ Tiểu Liên bẽn lẽn được Hạ ba dắt vào lễ đường, Dịch Phàm đứng ở trên bục, biểu cảm hết sức lạnh nhạt.

Chẳng ai muốn chứng kiến cảnh này, Doãn Ái cũng không ngoại lệ. Dù gì trước đây bọn họ cũng từng yêu nhau, cô cũng hi vọng anh tìm được hạnh phúc, không phải miễn cưỡng như bây giờ.

Lục Tiêu Ngạn giữ lấy eo nhỏ của Doãn Ái, cúi xuống thì thầm vào tai cô.

“ Tiểu Ái, đây là quà tôi tặng em.”

Dịch Phàm nhìn thấy người mình yêu ở cùng Lục Tiêu Ngạn, mắt anh vẫn luôn dõi theo cô, mọi cử chỉ đều thu vào tầm mắt. Anh dù không cam tâm cũng không thể làm gì được.

“ Frank,…”

Lục Tiêu Ngạn hướng Doãn Ái về phía cửa lớn, cả hội trường cũng bị tiếng gọi của cô gái thu hút. Người phụ nữ xinh đẹp lại có phần tinh nghịch, đến chính Doãn Ái cũng phải ngạc nhiên, cô và cô gái này nhìn có nét giống nhau.

Mắt Dịch Phàm tối lại, Hạ Tiểu Liên có dự cảm không lành, lay lay người anh ta. Dịch lão gia như cảm giác được gì đó, ngay lập tức gọi bảo an đến đưa cô gái này đi.

Lý Tuyết không phục, cô ả lập tức làm loạn, vội vàng chạy đến bục kết hôn, xen vào giữa Hạ Tiểu Liên và Dịch Phàm. Hạ Tiểu Liên dù tức giận nhưng vẫn phải giữ hình tượng, váy cưới cũng khá nặng nên cô ta không thể di chuyển nhanh nhẹn được.

“ Frank, em có thai rồi.”

Mắt Lý Tuyết ngập nước, cả hội trường đều được phen chấn động, Doãn Ái cả người như bị điện giật, muốn cử động cũng không được.

“ Thấy chưa, hắn ta chẳng nhớ nhung gì em đâu, bỏ em giữa đống thị phi rồi ra nước ngoài, còn có đàn bà khác, Tiểu Ái, mắt nhìn của em quá kém.”

Dịch lão gia vội đứng dậy ngăn cản chụp ảnh, Lý Tuyết cũng bị kéo đi ngay sau đó, Hạ Tiểu Liên bị bỏ mặc lại, oán hận vô cùng. Cô ta không cho phép ai được ngăn cản lễ cưới này, bất kì ai cũng không được.

Lý Tuyết bị kéo đi, bụng bầu 4 tháng khá lộ rõ, cô ta vùng vằng ngay giữa trung tâm hội trường, nước mắt ngắn dài.

“ Frank, em không bỏ đâu, bác sĩ nói nếu em bỏ thì cả đời này sẽ khó mang thai trở lại, nó cũng là con trai của anh mà….”

Cô ả dừng ngay trước mặt Doãn Ái, Dịch Phàm có chút đau đầu, Dịch lão gia nghe đến hai từ con trai liền mừng thầm trong lòng, dù gì nếu là cháu của ông, Lý Tuyết nhất định không phải chịu thiệt thòi.

“ Cô có im đi không?”

“ Em không im, em muốn con phải có ba, dù anh không cưới em cũng phải nhận đứa con này.”

Lý Tuyết biết hành động của mình ngu xuẩn đến mức nào, nhưng chỉ khi có sự chứng kiến của nhiều người Dịch Phàm mới không ép cô bỏ đứa bé, nếu không anh sẽ rất nhẫn tâm.

Xung quanh ầm ĩ, Doãn Ái không muốn ở lại nữa, khi cô vừa định quay đi thì cảm giác có ai nắm chặt lấy tay mình, giữa hội trường bị lôi ra ngoài ánh sáng.

“ Anh vì cô ta đúng không? Anh cưới Hạ Tiểu Liên cũng vì cô ta đúng không, anh lợi dụng Hạ Tiểu Liên cũng vì cô ta chứ gì,…”

Lý Tuyết kéo tay Doãn Ái, Lục Tiêu Ngạn không ngờ tới cô ả điên khùng như thế, người trong lòng chưa gì đã bị một lực kéo đi.

“ Bỏ tôi ra, chuyện của các người không liên quan đến tôi.”

Doãn Ái sợ cô ta động thai cũng không dám đẩy mạnh Lý Tuyết, cô ả lại càng manh động, trước mặt bao nhiêu người muốn rạch mặt Doãn Ái.

Tất cả đều tại khuôn mặt này, nếu gương mặt này trở nên xấu xí, Dịch Phàm chắc chắn chỉ nhớ mỗi mình cô ta. Tại sao Doãn Ái lại giống cô ta đến thế, cô ta không cam tâm, trên đời này chỉ có một Lý Tuyết, không cho phép người thứ hai.

Doãn Ái dựt được tay cô ta kiền quay người rời đi, sự việc kế tiếp diễn ra chưa quá 5 giây.

Lý Tuyết như mắc bệnh thần kinh dùng dao muốn đâm Doãn Ái, cô ả nghĩ rằng, nếu không thể đâm vào mặt, thì trực tiếp vào lưng, dù sao váy xẻ lưng cũng rất thuận tiện cho hành động này.

“ Anh là ai….”

Dịch Phàm vội kéo cô ta lại, Lục Tiêu Ngạn đỡ được nhát dao, sắc mặt tối sầm có thể giết người ngay lập tức. Lý Tuyết sợ hãi thả dao xuống, ngay sau đó cũng ngất lim đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play