“ Mau đi tìm Doãn Ái đi, cô ấy chắc chắn đang ở phòng phẫu thuật dưới lòng đất.” Sở Mục Dương tới ứng chiến, Lục Tiêu Ngạn đứng dậy, trên người không có vũ khí, đánh qua đánh lại thật sự rất mệt.
“ Bỏ tao ra, Chung Khởi, còn không mau hạ gục hắn.” David hét lớn, tiếng phổ thông không rõ lắm, khuôn mặt đầy sự tức giận.
Lục Tiêu Ngạn đi đến cửa lớn, vừa bước chân ra ngoài đã bị một gậy bất chợt lao đến muốn nhắm thẳng vào gáy anh, cũng may phản xạ kịp, gậy sắt rơi xuống lưng, tạo một tiếng khuỵch.
Lục Tiêu Ngạn ngã khụy xuống, Sở Mục Dương quay sang nhìn, nhất thời buông lỏng cảnh giác, Chung Khởi từng được huấn luyện trong quân đội, biết đây là thời khắc vàng, ông ta lao đến cướp con dao trên tay Sở Mục Dương, còn đâm vào bụng anh một nhát.
David giãy ra, một chút máu bắn vào áo hắn ta, hắn ta đem cởi ra, ném sang một bên, còn thuận tiện đạp Sở Mục Dương ngã sang một bên.
“ Khốn kiếp.” Hắn ta chửi thề.
Lục Tiêu Ngạn tưởng như đã bất tỉnh, bị đá lăn vào trung tâm phòng cạnh Sở Mục Dương. Hai người đàn ông giằng co đã chẳng còn sức, nay lại một người bị thương một người không động đậy, ván bài này Chung Khởi tự tin nắm phần thắng.
Chỉ cần Lục Tiêu Ngạn chết, hậu duệ cuối cùng của Lục gia cũng không còn.
Ông ta rút súng ra, kéo tóc của Lục Tiêu Ngạn, ép anh ngẩng mặt lên nhìn ông ta. Lục Tiêu Ngạn cũng lợi dụng lúc này, dùng đầu đập mạnh vào trán ông ta, nặng nề giằng lấy khẩu súng.
Hiện trường ngày càng hỗn loạn, một số người đi cùng Sở Mục Dương đều là vệ sĩ anh thuê bảo vệ Doãn Ái, khung cảnh đầy như chiến trường.
Chung Khởi và Lục Tiêu Ngạn đang cố giữ lấy khẩu súng này cho mình, anh dùng hết sức vặn ngược cổ tay ông ta, Chung Khởi run rẩy ở cô tay, khẩu súng cũng bị vằng sang một bên.
Lục Tiêu Ngạn chạy lại, Chung Khởi nhanh hơn một bước, giữ lấy chân của anh đạp sang một bên, khẩu súng ngày càng cách xa Lục Tiêu Ngạn.
Anh nhân lúc này đi ra cửa lớn, chạy liều mạng xuống đường tầng hầm, đến khúc cua, ánh mắt sáng lên như sao vì trùng phùng, Doãn Ái bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt anh.
Người cô run rẩy, tay chân đều rớm máu, trên bụng cũng có máu thấm vào áo bệnh nhân màu trắng.
“ Ngạn…”
Trong giây lát, Lục Tiêu Ngạn nhìn xuống tay Doãn Ái, trên tay cô có một khẩu súng.
“ Không cần nói gì hết, chỗ này rất nguy hiểm, đi theo anh…” Lục Tiêu Ngạn khắp mình đều có vết thương, nhưng khi thấy bộ dạng kinh hồn lạc phách kia của Doãn Ái, anh là người đau đớn hơn ai hết.
Người của Cố Viên Long cuối cùng cũng lần theo đến, anh để Doãn Ái ra ngoài khỏi khu nghiên cứu, còn có Sở Mục Dương ở bên trong, còn có chứng cứ ở bên trong.
Lục Tiêu Ngạn xốc lại tinh thần, đây là bước cuối cùng rồi, anh có thể rửa sạch tiếng oan cho ba, còn có thể trả thù cho những người thân đã vô cớ bị giết.
“ Lục tổng, anh nên ở ngoài này đi.” Từ Chính lo lắng.
Lục Tiêu Ngạn chỉ dặn anh ta ở ngoài cùng Doãn Ái, sau đó dứt khoát rời đi. Chung Khởi không còn ở trong phòng nữa rồi, mấy tên vệ sĩ cùng David đều không còn chống đối được nữa. Sở Mục Dương tự băng bó trên sàn nhà, dường như rất thành thục.
“ Cậu ra ngoài đi, tôi sẽ ở lại lấy giấy tờ.” Lục Tiêu Ngạn đề nghị, cũng rất nhanh chóng đến bàn làm việc ở cuối cùng.
“ Tôi giúp anh tìm, dù sao vết thương này cũng không nhằm nhò gì.”
Hai người bắt đầu lục lọi, nhưng mọi thứ dường như không bao giờ được thuận lợi như vậy.
Đoàng….
Cả Lục Tiêu Ngạn và Sở Mục Dương đều sững sờ quay ra phía sau, Chung Khởi từ từ ngã xuống, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ bộ đồ Tây oai nghiêm.
Doãn Ái ngồi sụp xuống dưới đất, hai bả vai cô run rẩy cực độ, hai tay có những vệt máu khô đưa lên ôm lấy đầu, khẩu súng trên tay cô vẫn nắm chặt không buông.
Hai mắt Doãn Ái vô thần.
Cô giết người rồi.
Lục Tiêu Ngạn dạy cô dùng súng để tự vệ, nhưng cô giết người rồi.
Bên ngoài đã có tiếng xe cảnh sát ùa vào, dồn dập tiếng bước chân, nhanh chóng bao vây bên ngoài phòng thí nghiệm.
“ Mau đầu thú đi. Cảnh sát đã có mặt rồi.” Trương Cảnh dùng loa gọi vào.
Lục Tiêu Ngạn ôm lấy Doãn Ái, lúc này anh chỉ muốn gắt gao hôn cô, che chở cho cô, bịt mắt cô khỏi những cảnh tượng vừa rồi, giúp cô quên nó đi.
“ Ngạn, em giết người rồi….phải làm sao đây, ông ta muốn giết anh….” Doãn Ái không ngừng lặp lại, tâm trí của cô không thể ổn định được rồi.
“ Đáng đời ông ta,….ông ta muốn hại chết con chúng ta…ông ta còn muốn giết chết anh…”
“ Aaaa, em giết người rồi…” Nước mắt cô trào ra như đê vỡ, trên tay vẫn còn có mùi thuốc súng, cổ họng khó chịu vô cùng.
“ Em không làm gì hết.” Lục Tiêu Ngạn bịt tai Doãn Ái lại, bên ngoài vẫn là tiếng loa thúc giục.
Trương Cảnh bắt đầu đếm đến 5.
“ Đừng sợ, mọi chuyện không sao rồi,…mau đưa súng cho anh…” Lục Tiêu Ngạn bình tĩnh thuyết phục cô, Doãn Ái sợ hãi run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống, anh chỉ hận không thể đưa cô đi ngay lập tức.
“ Anh muốn làm gì…” Doãn Ái cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Doãn Ái đưa súng cho Lục Tiêu Ngạn cũng là lúc công an ập vào sảnh chính.
Mọi thứ dường như vẫn chưa kết thúc.
Đoàng…..đoàng….
Hai phát súng liên tiếp phát ra từ hai người khác nhau. Chung Khởi vừa rồi bị Doãn Ái bắn vào lồng ngực, ông ta vẫn cố nâng người dậy, dù ông ta có chết cũng phải kéo Lục Tiêu Ngạn xuống cùng.
Lục Tiêu Ngạn bị viên đạn xuyên qua lồng ngực, một lỗ thủng nhỏ trên người, máu tươi có vài tia in trên mặt Doãn Ái, nổi bật vô cùng.
Thời khắc đó, Trương Cảnh vì muốn ngăn Chung Khởi nổ súng mà cũng bắn một viên đạn về phía ông ta, viên đạn xuyên thẳng vào giữa trán.
Chung Khởi chết rồi.
Mắt ông ta còn mở to.
Cuộc đời tội lỗi của ông ta cuối cùng cũng chấm dứt.
Doãn Ái ôm lấy Lục Tiêu Ngạn, hai tay cô run bần bật, miệng muốn gọi nhưng không thể hé ra một lời, bộ đồ bệnh nhận cũng thấm đậm máu đỏ.
Lục Tiêu Ngạn không nói một câu nào hết, hai mắt anh nhắm nghiền an tĩnh, khuôn mặt chỉ như đang thấm mệt và muốn nghỉ ngơi vậy.
“ Ngạn….mau mở mắt ra đi…ai đó giúp tôi gọi bác sĩ….mau lên….”
Doãn Ái phát điên thật rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT