Phòng này có rất nhiều ảnh của ba mẹ anh, từ lúc họ yêu đương đến khi kết hôn. Nhưng tất cả đều được thay bằng lời phỉ báng khi bản đồ bị sai lệch, hại chết mười người quân nhân, phần lớn đều là bạn bè thân thiết của Lục Đình Phong.

Cửa mở ra, Chung Khởi cũng bước vào. Ông ta mặc bộ đồ Tây đẹp đẽ, dáng người cao lớn trịch thượng, trên tay còn cầm một cái điều khiển.

“ Can đảm lắm, dám đến đây một mình, không sợ đây là cái bẫy sao?” Chung Khởi cười cười, còn có nét ngạo mạn.

Lục Tiêu Ngạn ảm đạm, hai tay vì thù hận mà ghì chặt, vết thương cũng không còn đau đớn nữa.

“ Doãn Ái đâu?” Anh vào vấn đề chính.

“ Đừng vội vàng, cùng ta ôn lại kỉ niệm đã, ngày Ngạn tử còn là một thằng nhóc, không phải ta cũng chơi với con sao, vẫn nên gọi một tiếng thúc thúc.” Chung Khởi nhu hòa, trong mắt anh chỉ toàn là giả dối.

Lục Tiêu Ngạn muốn mở cánh cửa gỗ kia ra, trên màn hình lớn phát ra tiếng nhạc ‘Don Quixote’ nhẹ nhàng. Anh sững người quay lại, hình ảnh mẹ anh khi còn trẻ uyển chuyển trên điệu nhạc, mọi ánh sáng đều hướng theo bước chân của An Sơ.

“ Cô ấy đẹp như vậy.” Chung Khởi cảm thán, đây là người con gái đẹp nhất ông ta từng gặp.

Choang…

Lục Tiêu Ngạn tròn mắt, khung cảnh đèn chùm rơi xuống ngay chính giữa sân khấu rộng lớn kia, mảnh thủy tinh to nhỏ khác nhau đâm vào chân phải của An Sơ, máu đỏ đã thấm đẫm đôi giày múa mà bà cô yêu thích.

“ Ông có ý gì?”

Ai cũng có những nỗi đau sâu thẳm, điều khiển được nỗi đau của người khác là một công trình to lớn.

“ Ta muốn cô ấy thuộc về ta, thấy không? Đèn chùm rơi xuống là do ta thiết kế, ta muốn Lục Đình Phong chán ghét kẻ tàn tật….” Ông ta cười lớn, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ rõ vẻ căm ghét.

“ Nhưng hai người họ lại kết hôn, An Sơ không nghe theo ta, ta yêu cô ấy, đến bây giờ vẫn không thay đổi…” Ông ta gào lên.

Lục Tiêu Ngạn chưa bao giờ hận ông ta như lúc này, anh lao tới Chung Khởi, giáng mạnh xuống khuôn mặt kia một quyền: “ Câm miệng, ông là tên khốn, tôi phải giết chết ông…”

Chung Khởi bị đánh một quyền, những lần sau đều tránh được. Ông ta đã thành công trong việc làm Lục Tiêu Ngạn mất bình tĩnh, giống như một đứa trẻ đòi sống đòi chết, mà càng là đứa trẻ, càng dễ đánh bại.

Muốn đụng đến ông ta, còn không nhìn xem Chung Khởi là ai.

Doãn Ái trong phòng phẫu thuật nhìn vào màn hình, ánh mắt cô đỏ au lên, cảm giác máu trong người đã lên đến cổ, dạ dày khó chịu vô cùng. David thì khác, vừa nhâm nhi rượu mận, vừa nghe tin bên kia đã vận chuyển trẻ em thành công lên tàu.

“ Lục tổng cũng không khó đối phó như tôi nghĩ.”

Thư phòng vẫn vô cùng lộn xộn, Lục Tiêu Ngạn đã dành toàn bộ sức lực chống lại lũ vệ sĩ ngoài kia, bây giờ đã thấm mệt rồi, hoàn toàn không thể là đối thủ của Chung Khởi.

Huống hồ ông ta cũng từng rèn luyện trong tổng cục, sức bền rất tốt.

Ông ta tắt màn hình đi: “ Thuận tiện nói cho mày một chuyện, bản đồ Lục Đình Phong vẽ rất chuẩn, nhưng vậy thì sao, những người chứng kiến hắn ta vẽ đều chết hết rồi, không ai làm chứng, ta chỉ cần đổi một chi tiết thôi, những người trong đội đó đều chết trên đường tới Syria.”

Còn ông ta không ảnh hưởng gì, còn ung dung nhận chức.

Lục Tiêu Ngạn như con thú, bản năng của anh là chém giết, về đến hiện tại thì sao, anh chỉ là khống chế thú tính trong mình, nay hoàn toàn bị khơi dậy bởi tên trước mặt.

Chung Khởi không muốn tốn sức giải quyết Lục Tiêu Ngạn, ông ta vỗ tay đã có một đám người lực lưỡng vào, ai cũng đều được huấn luyện rất kĩ.

Doãn Ái ở trong phòng phẫu thuật không thể thoát khỏi còng sắt dán chặt cô với bàn giải phẫu, cô muốn rút tay, thu chân lại nhưng dù chân tay chảy máu vẫn không thể thoát ra.

“ Các người đều không nên sống sót, các người đều đáng chết…” Doãn Ái hét lớn vào mặt David.

Hắn ta bắt đầu khó chịu, muốn xử lý nhanh cả Lục Tiêu Ngạn và Doãn Ái. David lấy dao ra, cũng bỏ qua bước đeo gang tay y tế, hướng đến bụng Doãn Ái muốn đâm một đường.

Vào đúng lúc thập tử nhất sinh, chuông điện thoại của David như đòi mạng vang lên.

Hắn ta nhìn màn hình, ánh mắt nheo lại khó hiểu, ra biển rồi vẫn có sóng để gọi về sao. David nhấn nút nghe, bên kia vừa ồn ào vừa dồn dập tiếng xe cảnh sát.

“ Ngài David, có một người tên là Cố Viên Long đã chặn thuyền của chúng ta, sau đó cảnh sát ở đâu ập đến, chúng tôi trở tay không kịp, chỉ có thể chạy trốn cảnh sát…”

David chưa kịp nói thêm một câu nào, đầu dây bên kia đã bị bắt. Sắc mặt hắn ta ngưng trệ, cảnh sát sao có thể lần theo nhanh như vậy, chỉ có thể là đã theo dõi được một thời gian dài.

Việc lùi thời gian vận chuyển là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời hắn ta.

David mở cửa phòng phẫu thuật rời đi lên tầng 1, vào thẳng phòng của Chung Khởi. Hắn ta lao đến đánh vào người Lục Tiêu Ngạn, Chung Khởi còn bất ngờ.

“ Mày cho người theo dõi bọn tao từ bao giờ, lũ cảnh sát đó là người của mày đúng không?”

Chung Khởi gập người: “Vận chuyển không thành công rồi?”

Chết tiệt.

“ Ông mà không lo liệu đàng hoàng, chúng ta chắc chắn không còn mạng mà sống nữa.”

Lục Tiêu Ngạn lau vết máu trên miệng đi, ánh mắt tràn đầy tự tin. Vậy là Cố Viên Long đến kịp rồi. Chung Khởi bất ngờ đổi ngày giao dịch, muốn phân tâm bọn họ.

Chung Khởi quen một cục trưởng rất quyền lực ở Tam Châu, là Đào Trác. Việc bị tóm ông ta đã tính sẵn đổ mọi tội lỗi lên Tư Thành, hơn nữa người nhận trách nhiêm cũng đang lẩn trốn, mọi thứ càng trở nên dễ dàng hơn.

Trước hết, ông ta phải giết chết Lục Tiêu Ngạn đã.

Lục Tiêu Ngạn vừa phải tránh đám vệ sĩ, vừa phải phán kháng lại David, dù được tôi luyện thế nào cũng không tránh được mệt mỏi, lực phản kháng cũng dần yếu đi.

Cửa đột nhiên bị đạp ra, Sở Mục Dương nhìn hiện trường hỗn loạn, căn phòng rộng bằng cái hội trường đều là giấy tờ trên đất, một mình Lục Tiêu Ngạn đứng giữa đám người kia.

“ Lại thêm một con chuột đến nộp mạng. Mau giải quyết gọn đi, đám người bên Bỉ tôi sẽ giải thích.” David muốn rời sang một chỗ, kết quả chưa kịp chạm đến điện thoại, Sở Mục Dương nhanh nhẹn lấy anh ta làm con tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play