Duy chỉ có vương gia của Bắc Hạ khẽ cười mỉm, tỏ vẻ đứng ngoài quan sát, ánh mắt ông ta nhìn Lục hoàng tử kia mang đầy ý tứ sâu xa, tựa như đang muốn nói: Tuổi trẻ thật là tốt, thật không biết trời cao đất rộng là gì.

Lục hoàng tử ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, không kiêu căng cũng không sợ sệt, trịnh trọng cúi mình nói: “Kính xin bệ hạ thứ cho ta đường đột, khi khởi hành từ Dạ Lương đến Đại Sở, phụ hoàng ta đặc biệt dặn dò, lệnh ta thay mặt người hỏi bệ hạ một câu, không biết bệ hạ có cảm nghĩ gì về những trò tự biên tự diễn này?”

Thẩm Nguyệt nhìn Lục hoàng tử, xem ra thằng nhãi này không chỉ khiến nàng căm hận, mà hắn ta còn muốn khiến tất cả mọi người ở đây căm hận.

Loại người này, đại khái là thích thú loại cảm giác đắc ý khi thấy tất cả mọi người căm hận mình mà lại không thể làm gì mình. Tuy nhiên, một khi hắn ta té ngã, e rằng cũng sẽ bị ngàn người giẫm, vạn người đạp.

Nhưng trò hay trước mắt cũng không liên quan đến mình, nàng vẫn khá là thích xem.

Sắc mặt hoàng đế đã rất khó coi, nhưng ông ta lại không thể so đo với sứ thần nước khác, hơn nữa còn là hậu bối như Lục hoàng tử, làm như vậy sẽ khiến ông ta mất đi phong độ của một người chủ nhà.

Hoàng đế lập tức nói: “Chuyện Tĩnh Nguyệt và đại học sĩ bị ám sát, trẫm cảm thấy vô cùng đau đớn. Nhưng chuyện này cũng không cần hoàng tử Dạ Lương nhọc lòng lo lắng, tự trẫm sẽ truy xét đến cùng”.

Lục hoàng tử mỉm cười, ung dung nói: “Dạ Lương thật lòng muốn giúp bệ hạ một tay, có thể cung cấp một vài chứng cứ. Trên cánh tay thích khách kia có một ký hiệu đồ đằng, đoán chừng là thuộc một tổ chức đặc thù nào đó. Ta đã sao chép lại ấn ký đồ đằng kia, nếu bệ hạ hứng thú, ta có thể trình lên cho bệ hạ xem”.

Hoàng đế nói: “Hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần cho sứ thần hai nước, trong tiệc không nói những chuyện khác, không bằng vui vẻ thưởng thức rượu thịt, vẹn tròn tình nghĩa chủ nhà của trẫm. Những chuyện kia, về sau trẫm sẽ thỉnh giáo Lục hoàng tử”.

Lục hoàng tử trả lời: “Được, đúng lúc hôm nay ta cũng không mang theo bản sao chép ấn ký đồ đằng kia, tạm thời vẫn ở trong biệt cung, chỉ là nói trước một tiếng với bệ hạ mà thôi”.

Tên này đang trêu cợt ai vậy, sắc mặt hoàng đế âm u hơn rất nhiều.

Sau đó tiệc bắt đầu, cung nữ thướt tha nối đuôi đi vào, dâng lên cao lương mỹ thực, sơn hào hải vị, đặt ở trước mặt mọi người.

Mọi người nâng ly cạn chén, lúc này bầu không khí căng thẳng trì trệ trước đó mới dần được xoa dịu.

Sáo trúc du dương, ca múa say lòng, quả thật an lành thoải mái.



Lục hoàng tử chủ động kính vương gia Bắc Hạ một chén rượu, miệng nói: “Vương gia là sứ thần của Bắc Hạ, vừa rồi ta và bệ hạ nói những gì, vương gia đều nghe rõ ràng. Chuyện Tĩnh Nguyệt công chúa bị ám sát thật sự không liên quan đến Dạ Lương bọn ta”.

Vương gia Bắc Hạ mỉm cười, nhận chén rượu kia: “Lục hoàng tử quả thật dũng cảm hơn người”.

Một khúc nhạc kết thúc, Lục hoàng tử lại là người đầu tiên vỗ tay khen hay: “Kinh Đô của Đại Sở này quả thật không tầm thường, ngay cả ca múa cũng hay như vậy, rồi cả sơn hào hải vị, món ngon rượu thơm này, càng khiến người ta say mê vô hạn. Trái ngược với nạn đói nạn tuyết của Đại Sở, so với những nơi có vô số lê dân bách tính chết đói chết cóng hệt như địa ngục kia, nơi này quả thật có thể coi là thiên đường trong nhân gian”.

Nói xong Lục hoàng tử tỏ vẻ thổn thức: “Ta đi từ phía nam Đại Sở đến đây, tai nghe mắt thấy, người chết đói chết cóng ở dọc đường nhiều vô số kể, thật sự thảm không nỡ nhìn”.

Thẩm Nguyệt thầm giật giật khóe miệng, thằng nhãi này đúng là đến để gây thù chuốc oán.

Trên điện cũng có thần tử đứng ra tranh luận với Lục hoàng tử, nói tới đỏ mặt tía tai, quyết liệt không thôi.

Sự chú ý của quần thần và hoàng đế đều bị hắn ta hấp dẫn, Thẩm Nguyệt vui vẻ thoải mái dễ chịu. Nàng có thể vụng trộm nhìn Tô Vũ ở đối diện vài lần, hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, động tác nhàn nhã thảnh thơi.

Nàng liếc qua một cái rồi lập tức cụp mắt xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy, làm không biết chán.

Dường như chỉ cần ngồi đối diện với hắn, chuyến đi ngày hôm nay của nàng đã không uổng phí rồi.

Nàng cảm thấy mình tựa như không cam lòng chỉ uống vài chén rượu, lẽ ra nên trở về cung Thái Hòa từ sớm. Nhưng mặc cho món ngon rượu thơm bày đầy trên bàn, cũng không sánh bằng bóng hình thản nhiên nhãn nhặn phía đối diện.

Cho dù chỉ là ngồi đối diện, cách một khoảng giữa trong điện, cách những vũ cơ váy áo xinh đẹp thường xuyên ca múa, nàng cũng không lỡ rời đi.

Về sau là cảnh một lời không hợp thì rót rượu, Lục hoàng tử kia nói quá nhiều, thế nên thần tử Đại Sở dứt khoát ra sức rót rượu cho hắn ta. Chỉ cần hắn ta không mở miệng nói lung tung, bầu không khí trong điện sẽ hòa hợp hơn nhiều.

Lục hoàng tử ngồi ở chỗ ngồi của mình, không ngừng nấc cục. Giờ phút này, khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc đã đỏ bừng.

Vương gia Bắc Hạ cũng đứng dậy kính hoàng đế Đại Sở mấy chén rượu, quần thần cũng không dám cản rượu này, hoàng đế chỉ có thể tự mình uống cạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play