Thẩm Nguyệt híp híp mắt nhìn ta, hàm ý cảnh cáo hiện rõ trong mắt: “Ngươi tốt nhất đừng có nói năng lung tung”.
Lục hoàng tử quay đầu nhìn Tô Vũ ở bên cạnh, hắn ta nói: “Tĩnh Nguyệt
công chúa và Tô đại nhân sứ thần Đại Sở, ta có ấn tượng rất rõ”.
Bởi vì Tô Vũ từng đến Dạ Lương, lần này Dạ Lương đến cũng là vì Tô Vũ,
Lục hoàng tử này chỉ đích danh muốn Tô Vũ đi cùng, cho nên giờ này Tô Vũ với ngồi bên cạnh Lục hoàng tử.
Hoàng đế rất có hứng thú nói: “Nếu có thể Lục hoàng tử nói ta nghe xem”.
Thẩm Nguyệt mím môi, hai tay dưới gầm bàn nắm chặt thành nắm đấm. Nàng không ngờ lần này sứ thần Dạ Lương lại là Lục hoàng tử.
Trước đây khi hành cung ở Dạ Lương, tình cảm của Thẩm Nguyệt dành cho Tô Vũ bộc lộ rõ ràng, nếu như Lục hoàng tử này có mưu đồ phá đám, chỉ cần
hắn ta nói lung tung một câu, có thể khiến Tô Vũ và Thẩm Nguyệt lâm vào
vũng bùn sâu.
Thẩm Nguyệt không thể hiểu tại sao Dạ Lương lại cử một kẻ đê tiện như vậy làm đại sứ!
Thẩm Nguyệt vừa ngồi xuống liền thấy hôm nay Tô Vũ cũng đến, hắn mặc quan phục, lẳng lặng ngồi ở phía đối diện nàng.
Từ lúc vào đại điện đến giờ, Thẩm Nguyệt cố gắng khắc chế ánh mắt của
mình, không thể nhìn hắn một cách quá lộ liễu mà chỉ có thể quét nhìn
thân ảnh của hắn lúc lơ đãng.
Khi Tô Vũ nghe thấy Lục hoàng tử nói như vậy, thần sắc của hắn rất bình
thản, tựa hồ cũng không có phản ứng gì quá lớn, tay phải đặt bên cạnh
chén trà, hơi cong ngón tay bưng lấy chén.
Nói ra thì cả Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đều không quá thân quen với vị Lục
hoàng tử Dạ Lương này, trước đây cũng chỉ có duyên gặp qua mấy lần, vì
vậy không ai có thể đảm bảo hắn ta sẽ nói ra những gì.
Tục ngữ có câu, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, nếu
Lục hoàng tử này thật sự nói ra, chắc chắn sẽ gây ra không ít phiền
phức.
Ngẫm lại, hắn và Thẩm Nguyệt không hiểu rõ con người của Lục hoàng tử
này, nhưng hoàng đế Dạ Lương thì biết rõ. Nếu hoàng đế Dạ Lương đã phái
Lục hoàng tử đến, nếu không phải là hoàng đế Dạ Lương mê muội thì chứng
tỏ vị Lục hoàng tử cũng có điểm hơn người.
Lúc này Lục hoàng tử đảo tròng mắt nhìn Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, nói: “Tô
đại nhân tài hoa hơn người, một mình khẩu chiến với quần thần Dạ Lương
ta, cuối cùng giành được khế ước hòa bình. Còn về phần Tĩnh Nguyệt công
chúa, khi bị ám sát ở hành cung Dạ Lương, sống chết có nhau với người
trong lòng của nàng ấy mà suýt nữa bị mất mạng, kiên trung bền chặt như
vậy, sao có thể khiến ta không ấn tượng cơ chứ”.
Tim Thẩm Nguyệt đập lỡ một nhịp.
Lòng bàn tay Thẩm Nguyệt có chút phát lạnh, tên Lục hoàng tử đáng ghét
này, rõ ràng là cố ý. Mặc dù hắn ta nói đến người trong lòng của nàng,
nhưng không nói ra người trong lòng là Tô Vũ.
Hoàng đế và quần thần điều biết, khi đó ở Dạ Lương còn có Tần Như Lương
chồng của Thẩm Nguyệt, vì vậy mọi người đều cho rằng đó là Tần Như
Lương.
Lục hoàng tử dùng ánh mắt chứa ý cười nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Ta nghe
nói, Tĩnh Nguyệt công chúa đã hòa ly với đại tướng quân? Ồ, chắc bây giờ hắn ta không phải là đại tướng quân nữa rồi”.
*Hòa ly: ngày nay gọi là ly hôn
Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn ta, ánh mắt âm u, nói: “Đây là chuyện riêng
của Tĩnh Nguyệt, không liên quan tới việc quốc gia đại sự, mong Lục
hoàng tử tự trọng”.
Lục hoàng tử nói: “Ừ, vậy thật đáng tiếc”, nhìn vẻ mặt hả hê của hắn ta trông không có tia đáng tiếc nào.
Nhắc tới chuyện cũ, không khỏi khiến người ta thở dài. Dù có kiên trung
bền chặt đến đâu thì đến nay cũng vẫn là cô nhi quả phụ, ly tán chồng cũ mỗi người một nơi.
Lục hoàng tử lại nói tiếp: “Nói đến lần hành thích trong hành cung Dạ
Lương ta lần đó công nhận nguy hiểm thật. May mà đến cuối cùng, Tĩnh
Nguyệt công chúa và Tô đại nhân không sao, nếu không Dạ Lương ta gặp rắc rối lớn rồi”.
Vẻ mặt hoàng đế hiển nghiên có chút ngưng trọng, nhưng ông ta cũng không nói thêm gì.
Lục hoàng tử lại cứ không biết nhìn sắc mặt người khác, khuếch trương
nói: “Ban đầu Đại Sở còn cho rằng là người Dạ Lương bọn ta làm, sau đó
bắt được một nhân chứng sống cặn kẽ hỏi lại thì mới giật mình, hóa ra
lại do chính người Đại Sở làm”.
Vẻ quần thần trong điện cũng theo đó mà thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT