Đây là thú cưng đầu tiên Bắp Chân yêu thích, vừa có tình cảm đã bắt bọn
chúng phải rời xa nhau. Thẩm Nguyệt cảm thấy, mình nói ra lời này cũng
hơi tàn nhẫn.
Bắp Chân cúi đầu, vừa vuốt ve vừa nhìn cá sấu, sau đó trả lời: “Vâng”.
Bắp Chân thế này khiến đáy lòng Thẩm Nguyệt vừa dịu dàng lại vừa tiếc
thương. Nàng xoa đầu cậu bé nói: “Sao không hỏi tại sao phải thả nó đi”.
“Con biết”. Bắp Chân nói nhát gừng từng câu, nhưng bày tỏ ý nghĩa vô cùng hoàn chỉnh.
“Trong hồ có bạn của nó, vậy mới tốt cho nó”.
“Nó vừa dọa Ngũ hoàng tử, nếu như bị phát hiện thì tiêu rồi”.
“Con thích nó, vậy không thể hại nó, khiến nó gặp nguy hiểm”.
Thẩm Nguyệt nghe vậy thì không khỏi được cảm động, mỉm cười thở dài một
hơi: “Cũng không biết rốt cuộc cái tính hay đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ cho người khác này của con giống ai”.
Đáy lòng lại có một giọng nói trả lời nàng rằng: Còn có thể giống ai nữa chứ!
Thẩm Nguyệt ngày càng không thể xem nhẹ, trên người Bắp Chân dần dần có
bóng dáng của một người khác. Dường như đó không phải bóng dáng của
người làm mẹ như nàng, mà hẳn là bóng dáng của cha ruột Bắp Chân.
Sau khi dọn dẹp thư phòng ngăn nắp chỉnh tề, Thẩm Nguyệt cho Bắp Chân chơi đùa cùng con cá sấu này một lát.
Thẩm Nguyệt nói: “Con biết nó sợ nhất cái gì không?”
Bắp Chân lắc đầu: “Không biết”.
“Mẹ nghe nói, có lẽ nó sợ màu vàng”.
“Vì sao?”
“Có thể là trong thế giới của nó chỉ có đen và trắng, mà màu vàng có thể khiến nó lóa mắt nhất”. Đây cũng là kiến thức mà trước kia Thẩm Nguyệt
tình cờ xem được trong thế giới động vật, cũng không biết là thật hay
giả.
Bây giờ có thời gian lại có điều kiện, Thẩm Nguyệt cũng hơi hào hứng, nói: “Không ngại thử một chút là biết thật hay giả rồi”.
Thẩm Nguyệt sai Thôi thị đi lấy một tấm vải màu vàng chói lóa nhất rồi
cầm lắc lắc trước mặt cá sấu, quả nhiên, cá sấu dần dần lùi về phía sau, quay đầu rúc vào trong góc.
Hai mẹ con ngồi trong thư phòng, nhất thời không nói với nhau câu nào.
Hoàng hôn buông xuống, sau khi ăn cơm tối xong, Bắp Chân biết tối nay
phải thả cá sấu về trong hồ nên đến giờ đi ngủ, cậu bé cũng không buồn
ngủ, vẫn luôn chờ cung nhân lui đi nghỉ ngơi hết, sau đó đến thư phòng
cùng Thẩm Nguyệt.
Cũng may bây giờ trời tối sớm, cung Thái Hòa cũng nghỉ ngơi sớm.
Bắp Chân vào thư phòng, khẽ gọi: “Lai Lai, mau ra đây”.
Cậu bé cầm chút thịt nát đút cho cá sấu ăn, sau đó xoay người mang nó ra khỏi thư phòng.
Bắp Chân chậm rãi đi ở phía trước, cá sấu ngoan ngoãn bò theo phía sau. Trông một người một cá sấu ở với nhau rất hòa thuận.
Đến bên hồ, Thẩm Nguyệt dùng dây thừng buộc vào một cái giỏ, dự định để cá sấu bò vào trong giỏ, sau đó thả xuống dưới hồ.
Bắp Chân lặng lẽ vuốt ve cá sấu nói: “Con nói tạm biệt với nó xong rồi”.
“Vậy chúng ta tiễn nó trở về thôi”.
Bắp Chân gật đầu, cá sấu cũng ngoan ngoãn bò vào trong giỏ, sau đó Thẩm
Nguyệt dần buông dây thừng, thả chiếc giỏ vào trong hồ nước.
Cá sấu nổi trên mặt nước, không muốn rời đi. Ánh đèn mờ nhạt dưới mái
hiên chiếu lên trên mặt nước, tản mát ra những gợn sóng lung linh rực
rỡ.
Thẩm Nguyệt dắt tay Bắp Chân, nói: “Đi thôi, trở về đi ngủ”.
Đợi hai mẹ con đi rồi, cá sấu kia mới quay đầu chìm vào trong nước.
Trở về phòng, sau khi rửa mặt súc miệng, Bắp Chân nằm ở bên trong giường nhỏ, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, hơi thở khe khẽ đều đặn. Thẩm Nguyệt
nằm nghiêng bên ngoài, tay chống lên đầu, lẳng lặng ngắm nhìn cậu bé hồi lâu.
Nàng không muốn quấy rầy giấc ngủ của Bắp Chân, nhưng nàng cũng không có lòng dạ nào ngủ ngon giấc.
Hôm nay nếu không phải Tề phi đến gây chuyện, nàng còn có thể ngắm nhìn
Bắp Chân nhiều hơn nữa. Bởi vì mấy câu nói vô tâm của Tiểu Hà lúc ban
ngày mà đến bây giờ, suy nghĩ trong đầu Thẩm Nguyệt vẫn rất rối loạn,
không cách nào bình tĩnh trở lại.
Ngày hôm sau, Bắp Chân thức dậy đúng giờ, cậu bé còn nhớ mình phải đến viện Thái Học đọc sách.
Thẩm Nguyệt còn đang ngủ, cậu bé cũng không ầm ĩ, Thôi thị rón rén mặc y phục cho cậu bé, khi đang định bế ra ngoài dùng bữa sáng, tiếng nói
khàn khàn mơ màng của Thẩm Nguyệt truyền đến: “Sau khi ăn sáng xong thì
chơi đùa ngay trong tiền viện, về sau đừng đi viện Thái Học nữa”.
Nhưng Thẩm Nguyệt hiểu rất rõ tính cách con trai mình, nếu nàng không
trông coi, chắc chắn Bắp Chân lại cầm túi xách nhỏ kéo Tiểu Hà chạy ra
bên ngoài cung Thái Hòa.
Quả thật, sau đó Thẩm Nguyệt đứng dậy, rửa mặt súc miệng xong rồi đi đến sảnh dùng bữa, đúng lúc thấy Bắp Chân dùng bữa sáng xong, đeo túi sách
nhỏ chuẩn bị nhân lúc nàng vẫn đang ngủ, dắt tay Tiểu Hà muốn chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT