Trên mặt một lớn một nhỏ này đều in rõ dấu tay. Ngọc Nghiên chịu một cú tát của Tề Phi, nửa bên mặt ở dưới mắt đều sưng đỏ.

Tề Phi kia ra tay thật sự không nhẹ.

Thẩm Nguyệt khẽ chạm vào mặt Ngọc Nghiên, nói: “Có đau không?”

Ngọc Nghiên rưng rưng lắc đầu: “Nô tỳ không đau”.

Nàng ta không đau lòng chính mình nhưng vành mắt lại đỏ hồng đau lòng thay Bắp Chân, thì thầm nói: “Nô tỳ thấy bọn họ bị vậy là đáng đời, Ngũ hoàng tử kia có không hiểu chuyện đến đâu thì cũng không thể đẩy Bắp Chân vào trong hồ, vừa rồi nguy hiểm biết bao. Lần sau hắn ta còn dám đến, phải khiến hắn ta bị đập đầu thêm vài lỗ mới được!”

Thẩm Nguyệt thoáng nhìn mực trên tay Bắp Chân, lại nhìn nghiên mực ở bên cạnh, rốt cuộc Ngũ hoàng tử này đã xảy ra chuyện gì, nàng vừa nhìn đã rõ.

Thẩm Nguyệt nói: “Tiểu Hà, đưa Ngọc Nghiên đi thoa thuốc lên mặt”.

Ngọc Nghiên nói: “Công chúa, nô tỳ không cần gấp gáp. Chờ nô tỳ xử lý xong cho Bắp Chân rồi đi cũng không muộn”.

Thẩm Nguyệt dịu dàng nói: “Đi đi, nơi này còn có ta và nhị nương”.

Thẩm Nguyệt nhấc chân bước vào, ngồi xuống bên cạnh Bắp Chân, lại nói với Thôi thị: “Làm phiền nhị nương lấy thuốc mỡ trong phòng ta đến đây”.

Thôi thị nhanh chóng lấy thuốc mỡ đến, dùng ngón tay Thẩm Nguyệt khe khẽ xoa lên mặt Bắp Chân, bôi cho Bắp Chân xong thì sai Thôi thị mang thuốc mỡ đi cho Ngọc Nghiên dùng.

Trong thư phòng chỉ còn hai mẹ con, nhất thời không ai lên tiếng nói chuyện.

Lúc sau Thẩm Nguyệt hỏi: “Con đó, đau không?”



Bắp Chân buồn rầu nói: “Không đau”.

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Bị nhéo thành thế này, còn nói là không đau”. Nàng giơ tay ôm Bắp Chân vào trong lòng, ánh mắt âm u lạnh lẽo: “Khuôn mặt này của con, đến mẹ còn không nỡ bóp mạnh, bây giờ lại hời cho Ngũ hoàng tử kia rồi”.

Bắp chân nói: “Hắn ta còn đau hơn con”.

“Đó là điều hắn ta đáng phải chịu”.

Trong khoảng thời gian này, Bắp Chân đi theo Thẩm Nguyệt, cái khác không học được nhưng lại học được cách làm việc có mục đích, ra tay đủ lưu loát. Vừa mới bắt đầu đã hung ác hệt như Thẩm Nguyệt, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Thẩm Nguyệt và Bắp Chân cùng nhau sắp xếp lại thư phòng bừa bãi lộn xộn. Hai mẹ con nhặt từng trang sách bị xé rách trên mặt đất rồi xếp lại chỉnh tề gọn gàng, cá sấu nằm ở trong góc lặng lẽ bò ra, kéo lấy cái đuôi bò loạn khắp nơi.

Bắp Chân quay đầu nhìn nó, ngoắc tay với nó, nói: “Đến đây”.

Cá sấu giống như nghe hiểu, chậm rãi bò tới.

Bắp Chân giơ tay vuốt ve lưng của cá sấu.

Thẩm Nguyệt nhìn thoáng qua, mặc dù vẻ ngoài cá sấu rất hung dữ, nhưng ở bên cạnh Bắp Chân, nó lại vô cùng ngoan ngoãn. Cá sấu và bé con ở cùng với nhau, một hung hãn tàn bạo, một ngây thơ hồn nhiên, lại vô cùng hài hòa.

Thẩm Nguyệt thuận miệng hỏi: “Ngũ hoàng tử nhìn thấy nó rồi sao?”

“Thấy rồi”.



Thẩm Nguyệt mỉm cười, nói: “Thảo nào bị dọa thành dáng vẻ thế kia. Nếu hắn ta ra ngoài nói bậy thì phải làm sao bây giờ?”

Bắp Chân bình thản nói: “Hắn ta không dám”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Vì sao không dám?”

Bắp Chân ôm cá sấu nói: “Con đã dọa hắn là sẽ để Lai Lai chui vào trong chăn hắn ta”.

Thẩm Nguyệt nghe thấy lời của Bắp Chân thì không nhịn được bật cười, u ám phiền muộn trước đó bị quét sạch sành sanh. Nàng nhìn Bắp Chân ôm lấy cá sấu ngoan ngoãn vâng lời, đại khái trên người trẻ nhỏ đều có một loại linh tính trời sinh nào đó, vừa sinh đã hợp với vạn vật sinh linh.

Chỉ là tương lai khi bọn chúng lớn lên, linh tính này rồi cũng sẽ bị thói đời che khuất, bởi vì thế gian này vô cùng phức tạp.

Thẩm Nguyệt hi vọng tương lai Bắp Chân có thể giữ lại chút yên tĩnh và linh tính trong lòng này, cậu bé có thể ngây thơ và tốt bụng, nhưng không thể mù quáng.

Con cá sấu thân thiết với Bắp Chân chính là con mà Thẩm Nguyệt câu lên lúc trước, Bắp Chân đặt cho nó cái tên ‘Lai Lai’. Chỉ cần Bắp Chân gọi một tiếng, nó sẽ lập tức bò ra từ trong góc.

Cung nhân trong Thái Hòa Cung không biết thư phòng nuôi một con cá sấu như vậy.

Vốn dĩ hôm đó, sau khi dọa Ngũ hoàng tử là họ đã muốn thả nó về trong hồ nước. Nhưng nó bị thị vệ chém mấy nhát, mặc dù không chém nó bị thương nặng, nhưng vẫn tổn thương ngoài da.

Nếu cứ thả về trong nước như vậy, có lẽ vết thương sẽ trở nặng.

Nghe theo yêu cầu của Bắp Chân, Thẩm Nguyệt mới chữa trị cho cá sấu này. Ban đầu cá sấu này rất táo bạo, luôn phải buộc chặt miệng, không thể nới lỏng. Nhưng cuối cùng nó và Bắp Chân vẫn trở nên quen thuộc, dù sao Bắp Chân cho nó ăn lâu như vậy, có lẽ nó cũng cảm nhận được che chở và chăm sóc của bé con, dần dần trở nên ngoan ngoãn dễ bảo.

Thẩm Nguyệt thấy vết thương trên lưng nó đã hồi phục gần như hoàn toàn, hơi không đành lòng nói với Bắp Chân: “Có lẽ đêm nay con phải thả nó đi rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play