Nước trên sông Dương Xuân dần đóng băng, tàu thuyền đỗ trên đó càng vững vàng chắc chắn hơn. Trên thuyền là rèm châu gấm vóc rủ xuống, vẫn luôn
là một điểm sáng trên sông Dương Xuân hiu quạnh tẻ ngắt này.
Những cành liễu ở hai bên trụi lủi, được tuyết tô phủ thành một màu
trắng, sau khi nặng đến một mức độ nhất định, tuyết đọng trên cành cây
sẽ lả tả rơi xuống.
Với một nơi yên vui sầm uất nhất dưới chân thiên tử thì đây là một trận
tuyết đúng lúc, nhưng ở những nơi khác của Đại Sở, nó chính là vận hạn
và tai họa.
Lũ lụt mùa thu vừa qua, giá rét mùa đông lại tới. Khắp nơi vẫn luôn có
nạn dân không cách nào thu xếp ổn thỏa, không có lương thực và quần áo,
bọn họ lấy cái gì vượt qua những ngày rét đậm này?
Thời điểm lạnh nhất còn chưa tới, đây mới chỉ là bắt đầu.
Nhưng mà, dù các nơi bẩm tấu lên triều đình, nhưng triều đình còn hỗn
loạn rối ren, quốc khố trống rỗng, lương thực khan hiếm, nào đủ sức lo
cho thiên tai, chỉ có thể để các nơi tự mình giải quyết.
Một số thành quận có tình huống nghiêm trọng hơn thì lòng dân rối loạn,
thậm chí nổ ra bạo động. Tuy nhiên bạo động phạm vi nhỏ giống như bị lá
che mắt, căn bản không thể khiến cho triều đình Đại Sở coi trọng.
Ngày đông chí, Hoàng đế mở tiệc, mời Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương vào cung sum họp.
Mặc dù bây giờ Tần Như Lương không phải đại tướng quân, nhưng hắn ta vẫn là phò mã của Tĩnh Nguyệt công chúa. Huống hồ Bắp Chân vẫn còn trong
cung, hai người há có thể không đi.
Khó có được một lần gặp Bắp Chân, Thẩm Nguyệt đặc biệt chọn một số đồ
chơi trẻ em một hai tuổi yêu thích và một số quần áo nhỏ của bé mặc được đưa vào trong cung.
Mặc dù hoàng cung là chỗ hung hiểm nhưng bây giờ không giống ngày xưa.
Hoàng đế đã tìm đủ mọi cách lấy tính mạng nàng nhưng đều không được,
nghĩ đến điều này, nàng chợt thấy thoải mái.
Về chuyện Hoàng đế mở tiệc, nàng còn có thể nhân cơ hội gặp Bắp Chân, đương nhiên vui vẻ đi vào.
Sau khi vào đến hoàng cung, thời gian vẫn sớm, phải một lát nữa tiệc mới bắt đầu nên Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đến thăm Bắp Chân trước.
Chỉ là không ngờ, Bắp Chân bị đổi cung, một mình chuyển vào trong một tòa cung điện khác.
Hoàng đế chính là muốn nàng tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh cung Thái Hòa mà Bắp Chân mới chuyển đến.
Cung Thái Hòa này không thuộc hậu cung, trước kia chuyên dùng để giam
giữ trừng phạt các hoàng tử công chúa trong cung. Cho nên vị trí hẻo
lánh, vô cùng vắng vẻ.
Một khi đi vào cung Thái Hòa, trừ phi có người tới đón, nếu không rất khó có thể trở ra.
Bởi vì cung Thái Hòa được xây dựng trên một cái hồ, xung quanh bị nước
bao phủ, chỉ có một cây cầu gỗ nối cung Thái Hòa với bờ bên kia. Nhưng
cây cầu gỗ này lại có thể tháo ra bất cứ lúc nào, một khi tháo ra, cung
Thái Hòa sẽ nằm vào hoàn cảnh một thân một mình.
Trong hồ này còn nuôi mấy con cá sấu tàn bạo hung ác, nếu như có người
rơi xuống nước, cá sấu sẽ lập tức nổi lên, người rơi xuống nước cũng trở thành món ăn trong mâm của bọn chúng.
Đừng nói là xuống nước, dù đứng ở trên bờ nhìn dáng vẻ của cá sấu thì cũng bị dọa cho run rẩy sợ hãi.
Nơi này vắng vẻ quạnh quẽ, các hoàng tử công chúa lo sợ mình phạm lỗi
thì sẽ bị nhốt vào trong này nên ai nấy đều vô cùng yên phận, cũng bởi
vậy mà nơi này vẫn luôn trống không, cộng thêm quanh hồ ít được xử lý,
ven hồ um tùm lau sậy, tươi tốt như dệt cửi, cung nhân sợ rơi xuống nước nên cũng không người nào đi cắt đám lau sậy này.
Từ bờ bên kia nhìn lại, chỉ thấy cung Thái Hòa bị lau sậy che kín một
phần, như ẩn như hiện, trái lại cũng mang đến cảm giác khác lạ.
Thẩm Nguyệt nheo mắt, trên mặt không lộ cảm xúc gì, dưới sự dẫn đường
của cung nhân, nàng bước lên cây cầu gỗ duy nhất, đi đến cung Thái Hòa.
Hai chân vừa đặt xuống nền nhà cung Thái Hòa, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu là
đã nhìn thấy bé con nhỏ nhắn trắng trẻo được cung nữ dắt tay, lạch bạch
đi tới.
Đôi mắt hơi hẹp dài, trong sáng long lanh, sạch sẽ yên bình, khi nhìn
tất cả người và việc xung quanh đều mang theo nét ngây thơ hồn nhiên và
thiện ý bẩm sinh.
Khuôn mặt Bắp Chân nhẵn mịn giống như trứng gà mới bóc, mang lại cảm
giác ấm áp mà yên bình, trên người mặc một chiếc áo bông, ngắn cũn mà
xinh xắn.
Bé con nhìn Thẩm Nguyệt, há miệng nhưng lại không phát ra âm thanh gì.
Tay nhỏ giãy khỏi tay cung nữ đang dắt mình, sau đó nắm lấy góc áo bông.
Đôi mắt kia ướt sũng, rõ ràng đã nhận ra Thẩm Nguyệt. Nhưng bé con vẫn
chỉ im lặng, Bắp Chân từ lúc sinh ra đã lạnh nhạt, bé sẽ không giống
những đứa trẻ khác, gặp lại người mẹ xa cách lâu ngày sẽ nhảy cẫng hoan
hô chạy tới nhào vào trong ngực mẹ.
Thẩm Nguyệt nhìn thấy cậu bé, dù lòng dạ có cứng rắn đến đâu đi nữa, cảm xúc che giấu kỹ bao sâu thì lúc này, tim nàng cũng trở nên cực kỳ mềm
mại.
Tính cách Bắp Chân ít nói, không làm ầm ĩ, không khóc không cười, người
ngoài khó mà biết được cậu bé đang vui vẻ hay khó chịu. Cũng bởi vậy nên Thẩm Nguyệt càng phải cho cậu bé nhiều tình thương hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT