Hạ tướng mơ hồ nghe ra ẩn ý khác trong lời nói của hoàng đế nên lên
tiếng: “Có thể được hoàng thượng quan tâm, lão thần vô cùng cảm kích”.
Hoàng đế dứt khoát nói rõ: “Nếu Hạ Phóng không phải chủ mưu của vụ án
này, tuy hắn ta có tội nhưng không đáng chết. Ái khanh, trẫm thật sự
không đành lòng nhìn ngươi kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nên làm như thế
nào, chắc hẳn trong lòng ái khanh đã rõ”.
Hạ tướng hoảng sợ: “Lão thần không dám cầu xin hoàng thượng miễn tội cho đứa con trai hư hỏng này, luật lệ Đại Sở rành rành ở đó, lão thần không thể cố tình vi phạm, nhưng liệu hoàng thượng… có thể khai ân không ạ?”
Hoàng đế chắp tay nói: “Trẫm cũng không muốn Hạ Phóng chết đi như vậy”.
Sau khi hoàng đế rời đi, Hạ tướng như vừa uống thuốc tăng lực, ông ta
không để ý đến bản thân đang bệnh nặng, miễn cưỡng chống đỡ chạy vạy tìm giúp đỡ khắp nơi.
Khó có thể thấy được một lần ông ta đi sớm về trễ, ngay cả Hạ Du cũng rất ít gặp mặt ông ta.
Về sau, vụ án của Hạ Phóng cũng có kết quả. Vụ án này dính dáng đến rất
nhiều đồng phạm, hơn nữa một loạt chứng cứ mới đã chứng minh Hạ Phóng
không phải chủ mưu, hắn ta chỉ làm việc thay người. Cuối cùng người gặp
nạn vẫn là Công bộ thượng thư.
Công bộ thượng thư lơ là chức trách, dối trên gạt dưới, vơ vét của cải
vô độ, cuối cùng bị đưa lên pháp trường, còn cả nhà hắn ta thì bị tịch
thu tài sản rồi lưu đày phương xa.
Lúc Công bộ thượng thư bị áp giải lên pháp trường thì miệng vẫn chửi bới ầm ĩ nhưng một đao chém xuống, kết cục đã định.
Bởi vì không phải chủ mưu nên Hạ Phóng được miễn tội chết. Hắn ta vẫn
đang bị nhốt trong đại lao Hình bộ, đợi hết thời hạn thi hành án mới
được thả ra.
Khi Hạ tướng sức cùng lực kiệt trở về đến nhà, Hạ Du đang chờ ông ta.
Hạ Du lạnh lùng hỏi: “Đều là ông giở trò bên trong đúng không?”
Hạ tướng không muốn để ý đến hắn ta, dứt khoát vòng qua người để vào trong nhà.
Hạ Du ở sau lưng lên tiếng: “Kẻ đáng chết vốn phải là Hạ Phóng, nhưng
bây giờ ông lại vu oan hãm hại lên đầu người khác, hại cả nhà người ta
rồi đấy, ông có biết không!”
“Ông là thừa tướng một nước, biết luật mà lại phạm luật, lợi dụng quyền
lực cá nhân giết hại đại thần, ông không xứng với chức vị thừa tướng
đương triều!”
Hạ Du lùi lại hai bước rồi nói tiếp: “Người như ông căn bản không xứng
đứng đầu quan viên, ông sẽ chỉ khiến triều đình càng thêm ô uế mục nát.
Trước kia ta cũng chỉ cảm thấy lão già ông ngoan cố bướng bỉnh, tuổi già mắt mờ, nhưng hôm nay ông lại không phân phải trái, đổi đen thay trắng, từ trước đến giờ ta chưa từng cảm thấy thất vọng về ông như vậy”.
Thân hình già nua của Hạ tướng khẽ run lên, quay đầu nhìn Hạ Du.
Từ giây phút ông ta dời mầm tai họa lên người kẻ khác, không giây phút
nào mà ông ta không chịu khiển trách của lương tâm. Bây giờ lời nói của
Hạ Du lại càng khiến lòng ông ta lạnh như tro tàn.
Vì cứu Hạ Phóng, ông ta quả thật đã làm sai.
Dùng nhiều tính mạng của người khác đổi lấy một tính mạng của con trai mình. Người khác vô tội, nhưng Hạ Phóng thật sự có tội.
Hạ Du nói: “Ông già à, lần này Hạ Phóng không chết, lần sau ta nhất định sẽ khiến hắn ta chết thảm hơn. Có bản lĩnh thì ông tố cáo ta với hoàng
thượng, dùng mạng của ta đổi lấy mạng của hắn ta đi. Đời này ta và hắn
ta không đội trời chung, có hắn ta thì không có ta, có ta thì không có
hắn ta”.
Nói xong, hắn ta dứt khoát rời đi. Để lại Hạ tướng lảo đảo hai bước, khổ sở vịn vào khung cửa, nhìn bóng lưng Hạ Du, đôi mắt già nua ẩm ướt mà
đục ngầu.
Hai nhóm thám tử hoàng đế phái đi theo dõi Tần phủ đều mất tích một cách khác thường, không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì, điều này khiến hoàng đế
khó mà yên lòng.
Mặc dù trong Tần phủ không có động tĩnh gì, nhưng việc này chắc chắn
không thoát được liên quan đến Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương.
Hoàng đế còn nhận được tin tức báo rằng gần đây Thẩm Nguyệt thường xuyên ra khỏi phủ, đến con thuyền đỗ bên bờ sông Dương Xuân vui chơi. Nàng
qua lại khá thân thiết với tiên sinh đoán mệnh tên là Lưu Nhất Quái.
Hoàng đế còn đặc biệt phái người đi tìm hiểu, biết Lưu Nhất Quái này
chính là một tên thầy bói dỏm đầu đường xó chợ ở kinh thành, thường
xuyên đi lừa gạt kẻ có tiền.
Có lẽ Thẩm Nguyệt đã bị ông ta lừa gạt, ông ta đoán mệnh cho Thẩm
Nguyệt, nói là đại họa sắp giáng xuống người nàng, e rằng sống không quá tuổi ba mươi.
Thẩm Nguyệt thấy tương lai mờ mịt, nản lòng thoái chí, dứt khoát buông thả bản thân, thỏa thuê mua vui tận hưởng.
Tuyết ở Thượng Kinh khoan thai tới chậm, mãi gần đông chí mới lả tả rơi xuống.
Hàng năm trong kinh luôn không thể thiếu mấy trận tuyết rơi dày đặc.
Ngước mắt nhìn lên, đâu đâu cũng là tuyết trắng mênh mông, bông tuyết
tung bay giữa không trung tựa như lông ngỗng mềm mại, chỉ chốc lát đã
bao phủ toàn bộ Thượng Kinh phồn hoa.
Phòng ốc đường xá xa gần cao thấp đều được phủ bởi màu trắng tinh khôi đến chói mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT