Hạ Du đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, tất nhiên là có thể giết hắn ta. Thế
nhưng thần cho rằng, hiện giờ vẫn chưa phải lúc, đợi xác nhận được tính
thật giả của bức chiến báo này cũng không muộn. Nếu chiến báo này được
ngụy tạo vô căn cứ, vậy thì nhất định phải xử chết Tô Vũ để diệt trừ hậu họa”.
Hoàng đế bèn hỏi: “Nhưng nếu là thật thì sao?”
Hạ Du đáp lại bằng sự im lặng.
Hoàng đế ra lệnh lôi Hạ Phóng quay về đại lao, sau đó phất tay bảo Hạ Du lui
xuống, một mình ông ta ở trong ngự thư phòng vắt óc nghĩ ngợi hồi
lâu cũng chẳng có kết quả gì.
Trước kia xử lý triều chính chưa từng cảm nhận được, đến hôm nay Hoàng
đế mới phát hiện ra người làm Hoàng đế như mình thật vô dụng, tiến thoái lưỡng nan, toàn bị thao túng.
Dưới sự thống trị của ông ta, tuy rằng những năm trở lại đây Đại Sở được
hưởng thái bình, nhưng trên phương diện dân giàu nước mạnh lại chẳng có
đóng góp gì nhiều, tốc độ khôi phục tiềm lực quốc gia thua xa Bắc Hạ và
Dạ Lương.
Hiện giờ họ yếu ớt nằm giữa hai cường quốc, hai nước này luôn rình rập
Đại Sở như hổ rình mồi, khiến Hoàng đế không thể không kiêng dè.
Rốt cuộc có nên giết Tô Vũ này hay không, các triều thần không thể quả
quyết như Hạ Phóng, họ chủ trương là dù giết cũng phải đợi được tin tức
xác thực thật giả rồi mới giết. Nếu không nhất thời giết hắn quá nhanh,
cho Dạ Lương cắc cớ để hủy bỏ thỏa thuận, đến lúc đó sẽ biến thành tội
nhân thiên cổ của Đại Sở.
Cứ như thế, mười ngày nửa tháng lại qua đi.
Người mà Hoàng đế phái đi gặp ngay sứ giả do Dạ Lương phái đến đang đi
ngang đường, cũng chứng minh tính chân thực của thông tin.
Sứ giả Dạ Lương cầu kiến là để xác nhận chuyện sống chết của Tô Vũ.
Trước đó không giết Tô Vũ, hiện giờ càng không thể giết được. Nếu Đại Sở dám
giết sứ thần đàm phán hòa bình khi ấy, đồng nghĩa với việc không hề có
thành ý nào trong đàm phán hòa bình cùng Dạ Lương, vậy thì còn nói
gì đến chung sống hòa thuận nữa.
Vụ án này bị đưa về Đại Lý Tự thẩm tra lại, lần này do Đại Lý Tự Khanh đích thân thẩm tra.
Tất nhiên ông ta làm việc gì cũng công bằng và nghiêm minh.
Những chứng cứ khi xưa định tội cho Tô Vũ nay được lấy ra trước công
đường, yêu cầu Tô Vũ chấp bút viết thêm một bản khác, sau đó cẩn thận so sánh bút tích của Tô Vũ và bút tích trên chứng cứ.
Hai mẫu chữ này trông giống hệt nhau, Đại Lý Tự Khanh mời một ông lão
chuyên nghiên cứu tranh chữ nổi tiếng nhất ở kinh thành tới giám định.
Sau một ngày so sánh kỹ lưỡng, ông già đưa ra kết luận rằng hai mẫu chữ
hoàn toàn không xuất phát từ bàn tay của một người.
Nét chữ dù trông giống nhau đến mấy, nhưng mỗi người nhất bút đặt bút luôn có thói quen riêng, nhiều chi tiết vẫn khác biệt.
Quan thẩm tra phụ trách kết án ban đầu tuy đã bị mũi tên bắn chết tại
pháp trường, nhưng bên cạnh hắn ta cũng có vài thuộc hạ và thân tín, Đại Lý Tự Khanh bèn bắt người tới thẩm vấn nghiêm ngặt, sau cùng hỏi ra
được chân tướng.
Ba ngày sau, Đại Lý Tự Khanh đưa kết quả thẩm
tra vụ án vào trong cung,
bao gồm cả kết quả đối chiếu nét chữ trong thư, lời khai từ thuộc hạ của viên quan kia, rõ ràng và rành mạch chứng minh những chứng cứ này toàn
là được ngụy tạo mà có, dùng để vu oan giá họa cho đại học sĩ Tô Vũ.
Chứng cứ trước đó định tội cho Tô Vũ rốt cuộc là như thế nào, trong lòng
Hoàng đế là người rõ ràng nhất, nhưng gương mặt ông ta vẫn tỏ ra kinh
ngạc và phẫn nộ, lập tức hạ lệnh xử lý những kẻ liên quan đến sự việc
theo quy định của luật pháp.
Mà sứ thần của Bắc Hạ và Dạ Lương đều trên đường tới Đại Sở, e là còn
tập hợp với nhau để cùng đón năm mới. Sứ thần Bắc Hạ tới xác nhận tình
trạng yên ổn của Tĩnh Nguyệt, sứ thần Dạ Lương tới xác nhận tình trạng
sống chết của Tô Vũ, mỗi lần nhớ đến chuyện này, Hoàng đế tức tối muốn
nổ tung ngay tại chỗ.
Hoàng đế thân bất do kỷ, sau cùng đành phải chiêu cáo thiên hạ rằng đại
học sĩ Tô Vũ vô tội, đồng thời khôi phục chức quan, tiếp tục làm thầy
dạy cho các hoàng tử và công chúa, dạy học ở viện Thái Học trong cung.
Nhưng Tô Vũ vừa thoát nạn lao tù, cơ thể đau yếu bệnh tật nên được phép ở nhà tĩnh dưỡng cho khỏe rồi mới quay về nhậm chức.
Tô Vũ quay về nhà, nhà cửa bị lục soát sạch bách, lạnh lẽo đìu hiu.
Những gia nô bị bắt đi khi ấy chỉ còn lại ba bốn người. May mà quản gia
cầm cự được, nhưng tình hình cũng không quá lạc quan, vừa trở về đã đổ
bệnh nặng.
May mà Tô Vũ giúp họ điều trị, họ mới tốt lên từng ngày.
Quản gia và gia nô cảm kích nói: “Đáng lẽ phải để chúng nô gia chăm sóc
đại nhân, hiện giờ lại là đại nhân chăm sóc, nô gia hết sức áy náy!”
Tô Vũ dịu dàng đáp: “Các ngươi cũng bị ta liên lụy, ta mới nên cảm kích các ngươi, đối xử chân tình với ta”.
Các gia nô nói: “Đại nhân nói những lời này, nô gia không gánh nổi đâu.
Nếu năm xưa không nhờ có đại nhân, chúng nô gia cũng chỉ là những kẻ lưu lạc không có nhà để về. Nhiều năm qua, đại nhân giúp bọn ta ăn no mặc
ấm, tính mạng của nô gia là do đại nhân nhặt về, còn sợ gì chút khổ cực
thân xác chứ!”
Tô Vũ gật gật đầu: “Đa tạ”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT