Làm sao hắn có thể yên tâm để một mình Thẩm Nguyệt phải trằn trọc khổ cực ở nhân thế?
Nếu cướp pháp trường là cách cuối cùng, vậy thì hắn cũng vui vẻ phối hợp.
Dù đồ đao có đặt vào trên cổ, hắn cũng sẽ không bày ra bộ dáng mặc người sát hại.
Thẩm Nguyệt giơ tay lên, đôi mắt giống như lưu ly lạnh lẽo chẳng khác gì tuyết từ trên trời rơi xuống, lạnh lùng áp bức nhìn thẳng lên bục hành
quyết. Một khi tay nàng hạ xuống, phát ra mệnh lệnh, đám người áo đen sẽ ra tay, bất luận thế nào, họ cũng phải cứu được Tô Vũ.
Vài người mặc áo đen bại lộ hành tung trước, thu hút một phần binh lực, làm hiện trường rối loạn.
Muốn liều mạng, ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu.
Thế nhưng khi thị vệ đó giơ đao lên, tiến về trước, Tô Vũ còn rất bình
tĩnh, vào thời khắc Thẩm Nguyệt sắp ra lệnh cướp người thì tiếng vó ngựa xuyên qua đường phố nhộn nhịp, vội vã đến gần.
Một người cưỡi ngựa cao giọng nói: “Hoàng thượng có lệnh! Đao hạ lưu nhân”.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn con ngựa nhanh chóng lướt qua như gió, nàng nghe thấy nhịp tim điên cuồng của mình.
Người truyền chỉ đến trước pháp trường, vội nhảy xuống ngựa tuyên chỉ.
Vụ án được xử quá vội vàng, chứng cứ vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, Hoàng đế quyết định thẩm tra lại.
Từng chữ vang lên rõ ràng như thủy triều lao đến.
Khi Hoàng đế sợ đầu sợ đuôi, lo lắng về đại cục thì phần thắng của ván cờ này nghiêng về Thẩm Nguyệt.
Hoàng đế có được cả thiên hạ, ông ta không muốn mất quá nhiều, càng không muốn mất đi giang sơn Đại Sở.
Mà Thẩm Nguyệt chỉ có duy nhất một mình Tô Vũ.
Cuối cùng Tô Vũ được đưa về Đại Lý Tự, Hoàng đế nghe nói có người muốn
cướp pháp trường nhưng truy tra tới tận ổ thì không bắt được một ai cả,
cuối cùng chỉ phát hiện vài người mặc áo đen trong một góc tối nào đó.
Chắc chắn người mặc áo đen đã biến thân thành dân thường rồi ẩn náu vào các con hẻm.
Nghe nói là do du hiệp giang hồ không thể nhìn thần tử trung nghĩa, liêm chính chết oan nên đã ra tay giúp đỡ.
Không bắt được một tên thích khách nào, cuối cùng cũng chỉ đành thôi.
Trước đó Bắc Hạ nhúng tay can thiệp vào chuyện của Thẩm Nguyệt, bây giờ
lại có một Dạ Lương nhúng tay vào chuyện của Tô Vũ, những oán khí đè nén tích tụ khiến Hoàng đế vô cùng tức giận nhưng lại không dám hành động
thiếu suy nghĩ.
Hoàng đế gọi Hạ Phóng trong đại ngục hình bộ ra hỏi: “Dạ Lương truyền
tin đến nói là nếu trẫm cứ khăng khăng giết Tô Vũ, Dạ Lương sẽ không
thừa nhận hiệp ước hòa bình với Đại Sở, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi
binh đánh Đại Sở, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Hạ Phóng giật mình nói: “Hoàng thượng không được tin, đây chắc chắn là tin giả! Hoàng thượng nên lập tức giết Tô Vũ đi”.
Hạ Phóng xá dài nói: “Chỉ mới mười ngày từ khi Tô Vũ bị kết án và vào
ngục, Dạ Lương không thể nhận được tin tức nhanh như thế. Cho dù đã biết thì đường đi từ kinh thành đến Dạ Lương cũng rất xa, sao lại có thể
truyền tin đến kinh thành nhanh như thế chứ? Chuyện này chắc chắn là kế
hoãn binh của chúng”.
Hoàng đế nhìn thư báo chiến trong tay nói: “Ý của ngươi là thứ trong tay trẫm là đồ giả do kẻ nào đó cố tình tạo ra? Trẫm đã phái người thúc
ngựa đi về phía Nam, là thật hay giả, kết quả sẽ có nhanh thôi”.
“Hoàng thượng nên mau chóng xử trảm Tô Vũ!”
Lúc này Hạ Du cũng ở đó nói: “Nếu tin tức của Dạ Lương là thật thì sao?
Bây giờ xử trạm Tô Vũ, hiệp ước tan vỡ thì phải làm sao? Lúc đầu Dạ
Lương muốn năm thành trì của Đại Sở, bây giờ Đại Sở vừa bị tàn phá bởi
chiến loạn và thiên tai, một khi không còn hiệp ước, nếu lúc này Dạ
Lương khởi binh đánh đến thì phải thế nào? Đừng quên là ở Bắc Cương vẫn
còn một Bắc Hạ đã đóng quân sát biên giới ngàn dặm, đang như hổ rình mồi với ta”.
Ý kiến của Hạ Du cũng đồng nhất với ý kiến của triều thần, nghĩ rằng chỉ có xử lý theo cách ổn thỏa nhất mới có thể tránh được cả hai đầu.
Dù Đại Sở chỉ đối phó với một Dạ Lương hoặc Bắc Hạ, kết quả cũng không
mấy khả quan, một khi cả hai nước đồng thời tấn công, tạo thành thế cục
Đại Sở bị hai mặt giáp công, rơi vào nguy hiểm.
Hạ Phóng ngẩng đầu lên hung tợn trợn mắt nhìn Hạ Du: “Chuyện này rõ ràng là âm mưu của các ngươi”.
Hạ Du thờ ơ nói: “Ta thấy ngươi mới là kẻ một lòng muốn trả thù riêng,
không quan tâm gì đến an nguy của Đại Sở. Quốc khố của triều đình đã
rỗng mà ngươi còn nhét túi riêng, tham lam vô độ, bây giờ, ngươi đang
muốn dùng cái chết của người khác để giảm bớt sự chú ý vào mình nhỉ”.
“Ngươi!”
Hoàng đế nổi giận: “Đừng ồn ào nữa!”, ông ta sầm mặt nhìn Hạ Du: “Theo ý ngươi, trẫm không giết nổi một Tô Vũ này sao?”
Nếu hắn ta nói không thể giết thì Hoàng đế sẽ nghi ngờ mưu đồ của hắn ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT