“Nhưng thực ra ta tính tình quái gở, bồng bột tùy hứng, lỗ mãng nóng
nảy, không thể tĩnh tâm suy xét chín chắn như chàng, kết quả là lúc nào
cũng lôi chàng cũng rơi vào vũng bùn”.
“Tô Vũ, ta luôn gây thêm rắc rối và kéo thêm nguy hiểm cho chàng”.
Tô Vũ thoáng nhăn mày, giơ tay vuốt trán Thẩm Nguyệt, điềm nhiên đáp rất nhẹ: “Không bị sốt mà”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Cách biệt giữa hai ta còn lớn hơn những gì ta nghĩ, ta không đuổi kịp chàng”.
“Nàng không đuổi kịp thì ta đứng lại đợi. Mấy năm nay, chẳng phải ta vẫn luôn đứng lại đợi nàng sao”.
“Có lẽ ta mãi mãi cũng không thể trở thành con người mà chàng mong chờ,
thì sao? Ta không có được tư duy và thái độ như chàng, ta chỉ biết rước
thêm phiền phức cho chàng, không chỉ khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh,
mà còn khiến chàng cũng rơi vào hiểm cảnh.
Ta cũng không có học thức và khả năng bày mưu tính kế như chàng, ta chỉ
có thể dựa dẫm vào chàng, đợi chàng tới giúp ta, cứu ta. Nghĩ như thế,
ta quả thực chỉ khiến chàng thêm mệt mỏi. Không có ta, đáng lẽ chàng đã
được tự do tự tại một mình một cõi, hoặc cũng là nhân tài hiếm có rồi”.
Tô Vũ nghe nàng nói liền tù tì nhiều chuyện như vậy mà khẽ thở dài: “Từ bao giờ mà nàng đánh giá thấp bản thân đến vậy”.
“Đó là bởi vì ta chưa từng có thời khắc nào ý thức rõ ràng về bản thân
đến vậy”, Thẩm Nguyệt bình tĩnh đáp: “Khi ấy biết Bắp Chân bị đón vào
trong cung, ta chẳng màng điều gì cũng phải quay về”.
Nàng cười khổ: “Nhưng sau khi quay về, ta còn làm được gì ngoài việc bị
hạn chế đủ đường? Chàng nói gì ta cũng không nghe, ta càng không có nổi
một kế hoạch, lỗ mãng bừa bãi, từ trước đến nay luôn để chàng dọn dẹp
đống hỗn độn của ta”.
Tô Vũ nghiền ngầm: “Có lẽ, nàng lựa chọn quay về là đúng đắn”.
Tô Vũ nói: “Trước thời điểm đó, ta không ý thức được đầy đủ ý nghĩa của
Bắp Chân đối với nàng và ta. Nếu sau cùng nàng lựa chọn không quay về,
ta sẽ quyết định từ bỏ thằng bé hoàn toàn”.
Thẩm Nguyệt chấn động.
Nàng biết, trước đó nàng đã có cảm giác như vậy nên mới hoảng hốt, bất chấp dùng cách gì cũng phải chạy về kinh thành.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Nhưng chàng cũng theo ta quay về, chàng cũng rơi vào
nguy hiểm, nếu chỉ còn một chút nữa là thành công, chàng thấy có đáng
không?”
Tô Vũ mỉm cười với nàng: “Ta nghe nàng nói thằng bé biết gọi mẹ rồi, sau này có cơ hội gặp thằng bé trong cung, đúng là thằng bé không khóc
không quấy, bề ngoài giống nàng phần nhiều, cực kỳ hợp ý ta, ta nghĩ dù
thất bại cũng xứng đáng”.
Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt, nước mắt đã trào ra từ bao giờ.
Tô Vũ giơ tay lau nước mắt cho nàng: “Nàng nói nàng lỗ mãng tùy tiện,
nàng không ổn, nhưng chính vì nàng lỗ mãng và nóng nảy mà làm ta rối
bời, cũng thành toàn cho ta”.
Hắn nhẹ giọng nói: “Nếu không vì nàng bất chấp mọi thứ, tùy hứng ngông
cuồng chạy về kinh thành, ta sẽ vứt bỏ Bắp Chân như thế. Điều này không
chỉ là tiếc nuối suốt cuộc đời nàng, có lẽ cũng sẽ là tiếc nuối suốt
cuộc đời ta”.
“A Nguyệt, ta nên cảm ơn nàng vì để ta cảm nhận được phần tình cảm này
thật đáng quý. Sau này, ta cũng không tùy tiện bỏ mặc thằng bé nữa. Ta
lý trí và kiềm chế đã nhiều năm, thỉnh thoảng bồng bột một vài lần cũng
được mà”.
Thẩm Nguyệt hít thở sâu vài lần nhưng vẫn không kiềm chế được tiếng nghẹn ngào trong cổ họng.
“Nàng có tình cảm chân thành và nhiệt huyết, đó là thứ mà ta không có.
Khi không có nàng, trái tim ta như một vũng nước động, không quan tâm
đến điều gì, bất kỳ ai cũng có thể lọt vào bẫy rập của ta. Ta sống như
thế, không chân thực như hiện giờ”.
Giọng nói của hắn như mê hoặc lòng người: “Còn về việc dáng dấp của nàng trong kỳ vọng của nàng, nếu nàng không phải dáng vẻ mà ta ưng ý nhất,
làm sao ta có thể ngày càng lún sâu không thoát ra được chứ”.
Gương mặt hắn loang loáng nét cười: “Nàng có lúc quyết đoán dứt khoát,
cũng có lúc dịu dàng như nước, không cần quá xuất sắc, cứ thế này là đủ. Nếu không nam tử hiếm có khó tìm xuất sắc nhất trên thế gian mà nàng
nói tới, còn đất nào để dụng võ?”
Thẩm Nguyệt đột nhiên phá ra cười: “Nói đến sau cùng, chàng cũng không quên tự khen mình một câu”.
“Ta chỉ trích dẫn câu gốc của nàng thôi”, Tô Vũ khẽ nói: “Nói nhiều như
vậy, ta còn không biết rốt cuộc sau cùng nàng muốn biểu đạt điều gì”.
Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu, nàng cúi đầu: “Cũng chẳng có gì, chỉ cảm
thấy chàng rất tốt, tốt đến mức không chỉ khiến ta ái mộ mà còn sùng bái và ngưỡng vọng. Mà ta hơi tự ti, đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa
hai ta càng lúc càng lớn, ta không xứng với chàng”.
Thần thái của Tô Vũ trở nên ảm đạm, hắn nhướn mày: “Nếu ta cứ để mặc cho nàng nói tiếp mà không chiếm thế thượng phong kịp thời, đến sau cùng
nàng còn định vứt bỏ ta phải không?”
Thẩm Nguyệt: “…”
Tô Vũ: “Nàng luôn miệng khen ta tốt, nhưng muốn chơi chán rồi bỏ, nàng như thế có khác gì kẻ bạc tình”.
Thẩm Nguyệt buồn bực nói: “Này, chàng đừng nói năng nghiêm trọng như thế, ta chỉ nhất thời nghĩ không thông thôi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT