Cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng ăn được chút gì đó, Tô Vũ đặt cái bát xuống,
đứng dậy tới bên kệ, rửa sạch tay trong chậu nước, sau đó quay lại ngồi
xuống bên giường của Thẩm Nguyệt, xắn tay áo lên, nhẹ nhàng nói nhỏ:
“Bây giờ nàng có thể đưa tay cho ta bắt mạch rồi”.
Thẩm Nguyệt vừa mới thò tay ra đã bị hắn nắm lấy.
Bàn tay nàng lạnh như băng, Tô Vũ chẳng nói năng gì, chỉ nắm tay nàng
chặt hơn, một ngón tay khác đặt ngay ngắn lên cổ tay nàng.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Tô Vũ truyền tới tay Thẩm Nguyệt, tất cả
những nơi nó đi qua, huyết dịch trong kinh mạch ấm áp như xuân đến băng
tan.
Qua một lúc lâu, Thẩm Nguyệt mới nói: “Thực ra ta đã không còn gì đáng lo nữa, chàng đừng lo lắng”.
Tô Vũ đáp: “Cái đám lang băm đó đúng là không thể khiến người ta yên tâm được, ta cứ phải đích thân tới một chuyên”.
Nói rồi, hắn trải cuộn da dê mang theo bên người, ngón tay trắng nõn rút lấy ngân châm trong đó.
Hắn khẽ cúi người, ngón tay gạt vạt áo của Thẩm Nguyệt ra, cắm châm
thẳng đứng lên lồng ngực nàng, sau đó để hở một cánh tay, ngân châm men
theo huyệt vị trên suốt cánh tay mà trải dọc xuống dưới, cuối cùng chảy
tới ngón giữa, hắn chọc xuyên qua ngón giữa của nàng khiến giọt máu rỉ
ra.
Thẩm Nguyệt không biết đau, ngược lại chẳng hiểu sao còn cảm thấy cay
đắng, nhưng vẫn cố cười: “Thủ pháp của chàng vẫn thuần thục hơn cô nương hôm ấy”.
Tô Vũ lại cho nàng dùng thêm một viên thuốc, chăm chú nhìn nàng rồi nói: “Chẳng phải ta đã bảo, không muốn cười thì đừng cười, không cần miễn
cưỡng bản thân”.
Nụ cười trên gương mặt Thẩm Nguyệt như sương thu, nhanh chóng nhạt đi: “Sao chàng biết ta mỉm cười miễn cưỡng chứ”.
Sau khi trích máu xong, kinh mạch dường như đã được đả thông, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn.
Nàng nghe Tô Vũ nói: “Nói nàng buồn bực đến sinh bệnh trong lòng đâu phải nói dối”.
Căn phòng chìm vào im lặng trong chốc lát, Tô Vũ hỏi: “Có tâm sự à?”
“Không sao”, Thẩm Nguyệt buột miệng đáp.
“Nếu có vấn đề gì, chỉ cần nàng hỏi ta, ta có thể nói cho nàng hết”.
Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ rồi thở dài một tiếng, sau đó ngước mắt nhìn hắn: “Như thế chẳng phải là biết rõ mà còn hỏi sao”.
Tô Vũ khẽ cao giọng ở cuối câu: “Trước kia cho dù đã biết sẵn đáp án,
nàng cũng phải đòi được câu trả lời từ chỗ ta cho bằng được, bây giờ hỏi một câu cũng cảm thấy dư thừa?”
“Đó là bởi vì ta hiểu rằng bất kể làm điều gì, chàng cũng đã vắt kiệt
tâm trí và sức lực vì ta. Tại sao ta nhất định phải vạch trần chàng đã
dùng những thủ đoạn gì chứ”.
Thẩm Nguyệt nhếch khóe miệng: “Thủ đoạn như thế nào, từ lâu ta đã không còn để tâm nữa rồi”.
“Tại sao nàng không vui?”
“Chàng nhìn ra điều gì mà nói ta không vui?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Ngón tay của Tô Vũ chỉ vào nơi trái tim Thẩm Nguyệt: “Nó nói cho ta
biết. Bởi vì nàng bị bệnh mà ta mãi chẳng thể đến thăm nàng? Lần trước
khi gặp mặt, ta nhớ nàng sẽ nói với ta rằng nàng nhớ ta, nhưng lần này
đến cả nụ cười cũng miễn cưỡng”.
Hắn hỏi: “Có phải vì ta đến không đúng lúc, lần này không nhớ ta nữa?”
Thẩm Nguyệt nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chắc hẳn vì lâu quá không gặp nên có chút xa cách”.
Tô Vũ thoáng ngập ngừng, sau đó gật đầu: “Cũng phải, lâu quá rồi không
gặp, cảm giác như đã qua nửa đời người chưa thấy nhau vậy”.
Lồng ngực Thẩm Nguyệt đau đớn khôn xiết, nàng lặng lẽ nói: “Chàng không
sợ rằng nếu lâu thêm chút nữa, ta sẽ xa cách đến mức quên chàng sao”.
“Không đáng lo đâu, nếu thực sự xa cách, đợi khi có thời gian, ta để nàng từ từ làm quen lại là được”.
“Tô Vũ...”, Thẩm Nguyệt cúi đầu, nhìn chấm đỏ trên ngón tay mình mà khẽ gọi tên hắn.
Tô Vũ im lặng lắng nghe.
“Chàng lại cứu mạng ta một lần, hay nói cách khác, cả khi ta biết và khi ta không biết, chàng đã cứu ta không biết bao nhiêu lần”, Thẩm Nguyệt
nói.
“Gần đây ta mới phát hiện ra, lúc nào cũng là chàng cố gắng vì ta, chàng vì ta làm hết tất cả những gì chàng có thể làm, nhưng những gì ta có
thể làm vì chàng, ít ỏi vô cùng”.
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn hi sinh một hồi thật oanh liệt để không uổng công ta yêu một nam nhân. Nhưng lúc này, ta thực sự không biết mình còn có thể làm gì”.
Khi nói những điều này, nàng không ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng đột
nhiên mỉm cười rất dịu dàng, đó là nụ cười hé ra từ trong tim: “Trước
kia ta cảm thấy Thẩm Nguyệt sống trong hạnh phúc mà không biết hưởng,
bây giờ cũng cảm thấy mình thực sự có phúc quá, khi được nam tử tốt đẹp
nhất thế gian này yêu thương”.
“Chàng quá tốt, tốt đến mức không có một ai xứng lứa vừa đôi với chàng được”, Thẩm Nguyệt nói: “Có lẽ ta cũng không xứng”.
“Trước kia ta cảm thấy mình cũng không quá kém, ngoại trừ đôi lúc đối
diện với chàng có chút xấu hổ và làm nũng, những lúc khác ta không rụt
rè không nhát gan, cũng không bao giờ chùn bước. Nhưng nếu chỉ như thế,
làm sao đủ để nắm tay bước đi cùng chàng chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT