Trong cung điện trống trải, hoàng đế ngồi ngay ngắn chốc lát, sau đó nói với cung nhân: “Tuyên Lễ bộ thị lang Hạ Du đến!”
Nhắc đến Hạ Du, từ sau khi nhận chức ở Lễ bộ, hắn ta làm việc cần cù chăm chỉ, tiếc rằng hiệu quả vô cùng nhỏ bé.
Người của Lễ bộ không phối hợp với hắn ta, cho dù muốn làm ra chút thành tích, e là khó càng thêm khó.
Thường ngày Lễ bộ lo việc đàn tế đền chùa, lăng tẩm và các loại lễ tết
lễ mừng của Đại Sở, ngoài ra còn thúc giục quy củ lễ nghi, sửa đổi tấu
chế, ngày bình thường có vô số việc vụn vặt nhưng chuyện lớn cần làm lại chẳng có mấy.
Ở Lễ bộ, bên trên Hạ Du còn có một vị thượng thư. Hạ Phóng từng có mâu
thuẫn với vị thượng thư này nên đối phương luôn luôn chèn ép làm khó Hạ
Du.
Tin rằng sắp tới, Hạ Du vẫn chỉ là một quan viên hưởng bổng lộc sống qua ngày trong Lễ bộ mà thôi.
Chẳng mấy chốc hoàng đế sẽ quên hắn ta.
Nhưng không ngờ hôm nay hoàng đế lại triệu kiến hắn ta.
Chẳng lâu sau, Hạ Du vào điện yết kiến.
Sau khi dò hỏi sơ qua công việc trong khoảng thời gian này của Hạ Du,
hoàng đế hỏi mấp mé: “Quan hệ giữa Hạ ái khanh và Tĩnh Nguyệt công chúa
như thế nào?”
Hạ Du ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trẻ trung không giấu được dã tâm,
hắn ta nói: “Quan hệ giữa vi thần và Tĩnh Nguyệt công chúa rất tốt, cũng rất được nàng tin tưởng. Hoàng thượng có việc gì, xin cứ phân phó, vi
thần nhất định muôn chết không từ!”
Trên mặt hoàng đế lộ vẻ vui mừng, cười nói: “Tốt, trẫm thích loại người tràn đầy nhiệt huyết như ngươi”.
Hoàng đế biết, Hạ Du tuổi trẻ, tính cách bộc trực, nóng lòng muốn thể
hiện bản thân để nổi bật. Hắn ta muốn thăng quan tiến chức, rất cần một
cơ hội để thể hiện năng lực của chính mình.
Sau khi nói xong việc chính, hoàng đế cho Hạ Du lui, công công bên cạnh
hoàng đế nói: “Hoàng thượng, nô tài chợt nhận ra rằng, Hạ Du này còn quá trẻ”.
Hoàng đế nở nụ cười bí hiểm khó dò: “Không phải lần trước đã nói rồi sao, hắn ta là người thế nào, thử một lần sẽ biết”.
Bên này, Tần Như Lương tiến vào Đại Lý Tự, người thẩm vấn hắn ta là Hạ Phóng - đang giữ chức thiếu khanh của Đại Lý Tự.
Hạ Phóng sửa sang từng bức mật báo về chiến sự truyền tới từ biên cảnh,
sau lại lần lượt giằng co với Tần Như Lương, không chỉ bao gồm việc cuộc chiến thất bại, mà còn cả cái chết của Triệu Thiên Khải và đám phó
tướng của ông ta.
Nhưng bất luận Hạ Phóng đe dọa hay dụ dỗ như thế nào, Tần Như Lương đều
dùng giọng chắc nịch nói rằng Triệu Thiên Khải đến trễ làm lỡ thời cơ
chiến đấu, khiến cho hắn ta và các chiến sĩ bị quân địch bao vây. Về sau Triệu Thiên Khải không cam lòng thua trận, lại mang binh đánh lén Dạ
Lương, từ đó mới khiến cho toàn quân bên mình bị diệt.
Nhưng Triệu Thiên Khải đã chết, lời Tần Như Lương vô đối chứng.
Hạ Phóng sai người cởi áo quan của Tần Như Lương, giải hắn ta đến phòng tra hỏi của Đại Lý Tự.
Trong phòng tra tấn âm u tối tăm, Hạ Phóng nói: “Chắc hẳn đại tướng quân biết dụng ý của hoàng thượng khi giao đại tướng quân cho Đại Lý Tự”.
Tần Như Lương đáp: “Không phải vì muốn hiểu rõ cặn kẽ tình hình chiến sự biên cảnh thôi sao, ta đã nói rõ ràng chi tiết toàn bộ rồi mà”.
Hạ Phóng cười ha hả, nói: “Chỉ như vậy thôi sao? Tần tướng quân cũng
không phải kẻ ngu, há có thể nghĩ mãi mà không ra? Tướng quân nếm mùi
thất bại, lại bị phế bỏ hai tay, sao hoàng thượng vẫn để một tên tàn phế tiếp tục làm đại tướng quân của Đại Sở, đây chẳng phải là để người
trong thiên hạ chê cười hay sao?”
“Ta cũng đâu có chiếm mãi không buông vị trí này. Chức vị đại tướng quân nên giao cho người có năng lực hơn đảm nhiệm”.
“Nhưng như vậy lại càng nổi bật lòng chính trực nhân nghĩa của đại tướng quân, cũng lộ rõ sự bất nhân bất nghĩa của hoàng thượng”. Hạ Phóng từ
tốn nói: “Hoàng thượng không thể sai, cũng không thể có lỗi với ngươi,
thế thì đương nhiên người sai chỉ còn đại tướng quân”.
Nói xong, Hạ Phóng đặt một tờ khai trước mặt Tần Như Lương, bên trên giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng.
Tần Như Lương thoáng nhìn, sắc mặt chợt thay đổi, nhấp môi nói: “Những chuyện không có này, bảo ta phải nhận như thế nào?”
“Đại tướng quân, chiến sự đã qua, ngươi nhận cũng không sao mà, chẳng
qua chỉ là phạm chút sai lầm trong chiến tranh, chết nhiều người một
chút mà thôi. Hoàng thượng cũng sẽ nể tình cảm trước đây, không làm khó
dễ ngươi”.
Tần Như Lương tức giận nhìn Hạ Phóng nói: “Nếu như ta nhận, vậy không
chỉ là phạm sai lầm trong chiến tranh, mà còn là tội nhân thiên cổ của
Đại Sở! Hạ đại nhân, ngươi muốn thẩm tra thế nào cũng được, nhưng ngươi
muốn đổ tội danh không có thật lên đầu ta, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Xem ra ngươi đúng là thích rượu mời không uống lại muốn uống rượu
phạt”. Hạ Phóng cũng thay đổi sắc mặt, liếc mắt ra hiệu cho người bên
cạnh, sai người chụp xích sắt vào hai tay Tần Như Lương, nói: “Ngươi coi thanh danh của mình còn quan trọng hơn hoàng thượng sao? Dựa vào chiến
báo do Triệu Thiên Khải truyền về khi còn sống, là ngươi làm uổng mạng
của các tướng sĩ, lấy trứng chọi đá, cuối cùng rơi vào kết cục thất bại
thảm hại”.
Tần Như Lương giãy giụa trong đống xiềng xích rồi lại bị Hạ Phóng cầm
gậy ở bên cạnh đập vào hai đầu gối khiến cho hắn ta cong chân quỳ rạp
xuống đất.
Tần Như Lương giương đôi mắt lạnh lẽo bén nhọn nhìn Hạ Phóng: “Ngươi muốn vu oan giá họa sao?”
Hạ Phóng vẫn nói theo như trên tờ khai viết: “Ngươi thấy lòng quân tan
rã, cho nên nảy sinh suy nghĩ thoái lui, muốn vứt mũ cởi giáp chạy trốn. Nhưng đâu ngờ, cuối cùng chẳng những không chạy trốn được mà còn bị Dạ
Lương bắt sống. Sau này làm tù binh của Dạ Lương, ngươi tham sống sợ
chết, để kéo dài hơi tàn, ngươi cầu xin Dạ Lương truyền tin tức mình làm tù binh về Đại Sở, hi vọng Đại Sở có thể cứu ngươi một mạng, có phải
như vậy hay không?”
“Không… phải!”. Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi, nói như chém đinh chặt sắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT