Hai người gặp nhau, “mắt đỏ” vô cùng. Thẩm Nguyệt còn chưa nói được vài câu thì đã giơ khăn lên lau nước mắt.

Thái dương của Tần Như Lương giần giật, hắn ta khẽ cắn răng nói: “Cô giả bộ quá đà rồi đấy! Hai nha hoàn kia là sao?”

Thẩm Nguyệt cầm khăn tay che đi khóe miệng đang khẽ cong, nói nhỏ: “Ta làm vậy chẳng phải vì muốn giúp ngươi giải tỏa nỗi cô đơn sao? Có hai người đó hầu hạ mà ngươi vẫn chưa thấy đủ à? Hay vẫn nhớ mãi cử chỉ quyến rũ hút hồn của Mi Vũ trước kia. Không ấy thì ta sai quản gia tìm nàng ta về cho ngươi nhé?”

“Thẩm Nguyệt!”, Tần Như Lương tức giận mà không thể xả ra ngoài: “Ta cần phụ nữ lúc nào hả, giải tỏa cô đơn quái gì!”

Thẩm Nguyệt cúi đầu cười rõ tươi, sau đó nói: “Tuổi trẻ khí thịnh, ham muốn ngập tràn chứ còn gì nữa. Ta hiểu hết, ngươi không cần phải giấu giếm làm gì. Để sáng mai ta tìm thêm mấy người khác hợp ý ngươi vậy”.

Tần Như Lương đã nhận ra, nếu hắn ta càng tức giận thì cô nàng này sẽ càng vui vẻ.

Hắn ta cố dằn cơn giận xuống, không thể để nàng được như ý. Sau khi hít sâu vài cái, sắc mặt cũng bình thường trở lại, hắn ta cười nói: “Cô cũng biết chỉ có duy nhất mình cô hợp ý ta thôi. Hay cô tự dâng hiến bản thân đi, ta tình nguyện nhận”.

Quả nhiên nụ cười trên mặt Thẩm Nguyệt lập tức nhạt hẳn: “Tần Như Lương, ngươi muốn chết đúng không?”

Tần Như Lương khẽ nghiêng cười, thân hình cao lớn càng làm nổi bật dáng vẻ yểu điệu nhu hòa của Thẩm Nguyệt, hắn như có như không ghé sát tai nàng, nói nhỏ: “Kể từ cái hôm được nếm thử đôi môi ngọt ngào của cô, ngay cả mơ mà ta cũng nhìn thấy cô đấy”.

Thẩm Nguyệt khựng lại, sau đó cũng không để ý xem nơi đây là chốn nào mà đã lập tức đuổi đánh Tần Như Lương.

Cả hai làm náo loạn cả vườn hoa.



Bởi thế, nha hoàn chuyên làm việc lặt vặt trong vườn hoa tận mắt chứng kiến cảnh: Tướng quân và công chúa quả thật đã trở mặt thành thù.

Hoàng đế đợi năm ngày liền, chẳng những không nhận được thông tin Thẩm Nguyệt bệnh liệt giường mà trái lại còn nghe nói Tần Như Lương chưa kịp hạ độc thì đã bị phát hiện, hiện giờ cả hai người đang trong trạng thái như nước với lửa.

Tất nhiên là Thẩm Nguyệt vẫn sống rất thoải mái.

Lúc Tần Như Lương tiến cung thỉnh tội, hoàng đế nghe hắn ta kể lại những chuyện đã xảy ra mà mặt mày xanh lét.

Hoàng đế tức giận vỗ bàn: “Ngươi đường đường là đại tướng quân, làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, vậy mà lại bị một người phụ nữ phát hiện!”

Tần Như Lương nói: “Bẩm hoàng thượng, quả thật thần khó mà mở miệng kể ra chuyện xấu trong nhà”.

“Nói!”

“Từ lúc thần quay về, nàng ta luôn nghi thần nghi quỷ. Thần đuổi hết thiếp thất đi mà nàng ta vẫn không chịu bỏ qua, cứ nằng nặc cho rằng thần sẽ tiếp tục tìm người thiếp kia để nối lại tình xưa…”, Tần Như Lương, khó khăn nói.

“Lần này, lúc thần mang canh gà tới, công chúa lập tức nghi ngờ thần có ý đồ. Trong biệt uyển còn có một con mèo bị chết, thế là nàng ta lập tức làm ầm làm ĩ, không chịu ăn bất cứ thứ gì do thần đưa”.

Phụ nữ mà đã điên lên thì chẳng thèm quan tâm gì sất, chỉ muốn khuấy loạn tất thảy mọi thứ.



Lần này Tần Như Lương không hoàn thành nhiệm vụ nhưng ít ra hắn ta vẫn làm theo lời hoàng đế. Theo những gì tai mắt trong phủ tướng quân bẩm báo, khi Tần Như Lương nấu canh gà cho Thẩm Nguyệt, hắn ta quả thật đã bỏ thêm cả nhân sâm và lê lô.

Nguyên nhân lớn nhất khiến mọi chuyện thành ra như vậy nằm ở bản thân Thẩm Nguyệt.

Tuy hoàng đế cố gắng nén cơn giận nhưng vẫn khó tránh khỏi việc thể hiện ra vẻ mặt.

Bầu không khí trong đại điện im ắng đến mức khiến mọi người ngạt thở, không một ai biết tiếp theo hoàng đế sẽ quyết định thế nào.

Cuối cùng hoàng đế cũng lên tiếng: “Tần Như Lương, trước giờ ngươi vẫn luôn là cánh tay đắc lực của trẫm, lần này ngươi xuất chinh, trẫm cũng gửi gắm rất nhiều kỳ vọng. Không ngờ kết quả là ngươi lại bại trận, còn khiến Đại Sở mất đi ba tòa thành”.

Mặt Tần Như Lương vô cùng nghiêm túc, nói: “Thần xuất chinh thất bại, cam nguyện chịu phạt”.

Hoàng đế nói: “Tạm thời không nói tới những thứ này. Mấy vạn tướng sĩ ngươi dẫn theo hầu như đều bỏ mạng sa trường, những gia đình bách tính tang chồng mất con đều chịu không thấu, chỉ giết mỗi mình Liễu Thiên Hạc không đủ để dân chúng thôi bất bình”.

“Thần bằng lòng với mọi quyết định xử phạt của hoàng thượng”.

Hoàng đế nói: “Ngươi là ái tướng của trẫm, tất nhiên trẫm không nỡ xử trí ngươi. Nhưng trẫm cũng không thể phớt lờ nỗi đau của bách tính, mà cần cho bọn họ một lời giải thích thỏa đáng”.

Nói rồi, hoàng đế bễ nghễ nhìn xuống Tần Như Lương đang quỳ trên sàn, trong mắt không hề có chút tình nghĩa kề vai chiến đấu trước kia mà chỉ lộ rõ sự coi thường. Ông ta tiếp tục nói: “Hôm nay trẫm sẽ giao ngươi cho Đại lý tự cùng với mật báo từ Nam Cảnh gửi tới. Tất cả những chuyện có liên quan đến chiến sự tại Nam Cảnh đều sẽ do Đại lý tự thẩm tra kỹ càng. Nếu như trên chiến trường ngươi có chút lơi là nhiệm vụ, trẫm sẽ xử trí theo luật pháp Đại Sở, tuyệt đối không nhân nhượng”.

Sau đó hoàng đế sai người áp giải Tần Như Lương đến Đại lý tự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play