"Ta nghĩ ngươi chỉ mất đi một người tốt với ngươi mà thôi, ngươi vẫn còn có rất nhiều người tốt với ngươi, còn ta có được một người tốt với ta
thì ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi".
Đôi mày kiếm của Tần Như Lương cau lại, hắn ta mím chặt môi, ngay cả hơi thở cũng như đông cứng lại.
Nét mặt hắn ta lộ ra vẻ không thể nào tin được.
Liễu Mi Vũ nói: "Vì vậy ta đã bắt đầu nghĩ cách để tạo thêm hiểu lầm
giữa ngươi và tướng quân. Trong một thời gian khi ngươi bị quản thúc
nghiêm ngặt trong cung, ta thường dùng tên của ngươi để mời tướng quân
đến gặp ở rừng hạnh".
Tướng quân lần đầu tiên thấy ta còn cảm thấy thất vọng, lại càng thất
vọng hơn vì ngươi vô cớ lỡ hẹn, mỗi ngày trôi qua, nhiều lần thất vọng
tích tụ lại khiến cho tướng quân cũng dần quen".
Liễu Mi Vũ lộ ra vẻ hài lòng nói tiếp: “Tướng quân cuối cùng cũng đã
trèo lên cây hái quả hạnh cho ta ăn, chàng rốt cuộc cũng dần dần quên
mất ngươi".
"Trong khoảng thời gian đó, khi ta có cơ hội được ở một mình với tướng
quân, ta càng cảm thấy chàng và ta mới là người của cùng một thế giới.
Đó là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta".
"Nhưng cho dù tướng quân không tìm ngươi thì ngươi vẫn luôn muốn tìm
chàng, cho nên ta hết lần này tới lần khác tìm nhiều cớ để cho ngươi từ
bỏ ý định đi tìm chàng. Trong khi ngươi không biết tại sao chàng lại xa
lánh mình thì chàng lại thất vọng mỗi ngày vì ngươi chủ động hẹn gặp
chàng nhưng lại luôn luôn lỡ hẹn".
Liễu Mi Vũ nói: "Ngươi cũng biết người như tướng quân bề ngoài tuy tỏ ra không sao nhưng thật ra trong lòng luôn cảm thấy tự ti. Khi đó chàng
chỉ là con của một quan viên bình thường, không có gì nổi bật và xuất
chúng, còn ngươi là công chúa được yêu thương nhất ở trên cao, quan tâm
đến ngươi thì chàng luôn phải lo được lo mất".
"Mỗi khi ta dùng danh nghĩa của ngươi hẹn chàng ra ngoài, kết quả mỗi
lần chàng đều chỉ gặp ta, tướng quân sẽ nghĩ rằng ngươi không muốn ở
cùng chàng cho nên mới đẩy chàng cho ta, tướng quân vì thế cũng thuận
theo ý của ngươi, dần dần chấp nhận ta".
"Nhưng ngươi có biết không, ta đã phải mất rất nhiều thời gian và nỗ lực để có thể chậm rãi đi vào trái tim của chàng".
Thẩm Nguyệt cố sắp xếp lại trí nhớ hỗn loạn rồi hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra khiến cho ta và hắn cãi nhau lớn đến như vậy?"
"Lần đó", Liễu Mi Vũ nói: "Chính là sau khi ngươi phát hiện ra rằng ta
đã bí mật viết một bức thư cho tướng quân hẹn chàng đến gặp ở rừng hạnh, ngươi cũng đã phát hiện ra ta dùng thủ đoạn để phá hủy tình cảm giữa
ngươi và tướng quân cho nên liền cắt đứt quan hệ với ta. Sau này lại có
một lần ngươi nói ta trộm ngọc bội của ngươi và muốn soát người ta".
Liễu Mi Vũ cười nói: "Ta rất vui vì tướng quân cuối cùng đã tới để bảo
vệ ta, cuối cùng chàng cũng đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược của ngươi".
"Sau này ngươi không tìm thấy được ngọc bội trên người của ta mà khi đi
tìm xung quanh thái học viện kết quả lại tìm được nó ở dưới gốc một cây
liễu. Sau khi tướng quân biết ngươi cố ý vu oan cho ta thì liền cãi nhau lớn với ngươi".
Sau đó hắn ta đã nắm tay đưa Liễu Mi Vũ bỏ đi, điều này Thẩm Nguyệt có biết.
Thẩm Nguyệt còn chưa hỏi thì Liễu Mi Vũ đã tự mình nói: "Thật ra chính
ta đã lấy ngọc bội, nhưng đó là vật tuỳ thân của công chúa ngươi cho nên dù có lấy nó thì ta cũng không thể giữ nó trong tay. Cho nên cuối cùng
ta đã để nó ở dưới gốc cây liễu chờ mọi người tìm thấy nó".
"Tính tình của ngươi mạnh mẽ hơn ta, tuyệt đối không chịu cúi đầu trước
người khác. Những chuyện sau đó thì ta không cần phải quan tâm nhiều đến nữa, bởi vì ngươi luôn muốn tìm ta tính sổ, nhận định chính ta đã phá
hủy tình cảm của hai người".
"Ta cũng rất vui vẻ để cho ngươi tính sổ, bởi vì chỉ có như vậy thì tướng quân mới có thể càng thêm chán ghét ngươi".
“Ngươi là công chúa một tay che trời, còn ta một mình bơ vơ, chỉ có
tướng quân che chở cho ta. Vì vậy lần nào chàng cũng có thể thấy ngươi
đang bắt nạt ta và gây khó dễ cho ta".
"Thật ra có rất nhiều lần là ta tự cố tình khiến cho ngươi phải gây hấn
với ta. Sau này khi hai người đã rời xa nhau nhưng tướng quân vẫn mất
một thời gian dài mới có thể buông bỏ được ngươi".
Nhưng kể từ đó, Tần Như Lương chưa bao giờ cười rạng rỡ như khi còn trẻ.
Bây giờ chân tướng đã bại lộ, chỉ là không biết Tần Như Lương có nghe rõ hay không.
Không ai có thể tưởng tượng được trong những năm tháng thiếu niên ngây
thơ thì một Liễu Mi Vũ luôn tỏ ra đơn thuần vô tội đã sớm dàn dựng nên
một âm mưu.
Ngay từ lúc đó thì Liễu Mi Vũ đã biết chính xác mình muốn gì.
Còn Tần Như Lương lúc đó vẫn còn quá lỗ mãng. Hắn ta luôn chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe.
Hắn ta đã luôn luôn tin tưởng Liễu Mi Vũ ngây thơ vô tội, tin rằng Thẩm
Nguyệt ngang ngược bá đạo ức hiếp nàng ta. Tới tận bây giờ hắn ta vẫn
chưa một lần tin vào những lời giải thích của Thẩm Nguyệt.
Hắn ta đã luôn nghĩ rằng hắn ta và Liễu Mi Vũ mới là những người bị tổn
thương, thời gian dài xa cách khiến cho hắn ta càng ngày càng cảm thấy
tự ti.
Hắn ta luôn nghĩ rằng Thẩm Nguyệt đã từ bỏ tình cảm của họ trước.
Khi còn trẻ, con người vẫn còn rất đơn giản, ai cũng phải có lúc sai
lầm, nhưng có người sau này phải hối hận ít, cũng có người sau này phải
hối hận rất nhiều.
Có đôi khi những chuyện cũ sẽ bị gió thổi bay, nhưng cũng có những
chuyện ghim mãi trong trái tim của người khác khiến cho người ta không
thể nào sống yên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT