"Có bao gồm chuyện hủy hoại dung mạo cùng thân thể của ngươi hay không?", Thẩm Nguyệt thản nhiên hỏi.
Liễu Mi Vũ cả kinh ngẩng đầu nói: "Tướng quân nói ta ác độc, trên thực tế ngươi càng ác độc hơn so với ta!"
Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi đừng kích động, ta chỉ đùa với ngươi một chút để xem thành ý của ngươi mà thôi", nói xong nàng lại từ trên cao nhìn
xuống nàng ta rồi nói: "Ta chỉ muốn ngươi làm một việc".
"Việc gì?"
Thẩm Nguyệt ẩn ý nhìn nàng ta chằm chằm rồi nói: "Chắc là ngươi vẫn còn
nhớ rõ những chuyện trước đây khi chúng ta cùng nhau đến thái học viện
học tập, trước khi ngươi tới thì ta đã kết bạn với Tần Như Lương. Ta
muốn biết rốt cuộc ngươi đã dùng phương pháp gì để khiến cho Tần Như
Lương cắt đứt tình nghĩa với ta mà nguyện ý che chở cho ngươi cả đời?"
Sắc mặt Liễu Mi Vũ tái nhợt, nàng ta lên tiếng nói: "Đó là bởi vì tướng
quân thương hại ta ngây thơ vô tội, tướng quân muốn bảo vệ ta, liên quan gì đến ta chứ?"
Thẩm Nguyệt nheo mắt lại, bước đến gần nàng ta, nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú của nàng ta như có thể nhìn thấu tâm can của nàng ta rồi nói:
"Thật sự không liên quan gì đến ngươi sao? Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ
đoạn gì, trong lòng ngươi chắc chắn biết rõ. Nếu như ngươi không muốn
nói cũng không sao, Ngọc Nghiên, tiễn khách".
Liễu Mi Vũ hoàn toàn không muốn nhắc đến quá khứ. Điều nàng ta sợ nhất
chính là để cho Tần Như Lương biết được thủ đoạn của mình, nhiều năm như vậy đã trôi qua, tất cả mọi chuyện đều bị nàng ta che giấu kỹ càng.
Nhưng Thẩm Nguyệt cũng là một trong những người có liên quan, Liễu Mi Vũ nghĩ, chuyện mình có sử dụng thủ đoạn hay không, dựa trên sự tỉnh táo
và khôn ngoan hiện tại của Thẩm Nguyệt thì nàng ta chắc chắn cũng đã có
thể đoán được một hai phần.
Liễu Mi Vũ rất muốn cứu huynh trưởng của mình, lúc này nàng ta chưa thể
bỏ cuộc, nàng ta chưa thể rời đi, cho dù Ngọc Nghiên có lôi nàng ta ra
thì nàng ta cũng sẽ không rời đi.
Liễu Mi Vũ chỉ nói: "Rốt cuộc là ngươi muốn biết hay là muốn cho tướng
quân biết? Chỉ cần ngươi hứa không nói cho tướng quân biết thì ta có thể nói, nhưng ngươi phải thề".
Thẩm Nguyệt liếc xéo nàng ta rồi nói: "Liễu Mi Vũ, ngươi vẫn không hiểu
sao, bây giờ ngươi đang đến cầu xin ta mà ngươi còn muốn ta phải thề độc ư? Ta chỉ muốn biết rõ đầu đuôi sự thật của những chuyện ngày xưa, cho
dù có muốn nói cho tướng quân biết thì nếu không có chứng cứ xác thực
tướng quân có lẽ cũng sẽ không tin. Ngươi muốn nói thì nói, nếu không
muốn nói thì cút đi".
Không thể không nói, lời Thẩm Nguyệt nói đúng là có đạo lý.
Cho dù ngày hôm nay sau khi Liễu Mi Vũ nói ra sự thật Thẩm Nguyệt có đi
nói cho tướng quân biết thì nàng cũng không có chứng cứ xác thực. Chỉ
cần Liễu Mi Vũ phủ nhận điều đó thì Thẩm Nguyệt cũng không thể làm gì
nàng ta.
Nhưng nàng ta không biết rằng Tần Như Lương lúc này đang yên lặng ngồi
sau tấm bình phong. Bên trên tấm bình phòng có treo những bộ váy đã hoàn toàn che khuất bóng dáng của hắn ta.
Hắn ta ngồi bất động giống như một bức tượng, sắc mặt lạnh như băng, hai tay đặt trên đầu gối, những đốt ngón tay trắng bệch.
"Được rồi, ta nói".
Liễu Mi Vũ đưa ra quyết định, nàng ta hít một hơi thật sâu, nhớ lại quá
khứ rồi nói: "Lúc trước khi ta vừa mới vào trong kinh, ta không sánh
bằng đám công tử tiểu thư trong kinh các ngươi, thường bị người khác chế giễu xem thường. Còn ngươi lúc đó chính là công chúa được sủng ái nhất, được những kẻ khác nịnh nọt, ta phải tiếp cận được ngươi thì mới có thể thay đổi được cuộc đời".
Liễu Mi Vũ lúc đó vẫn được gọi là Liễu Thiên Tuyết.
Lúc đó Thẩm Nguyệt không hề phòng bị, chỉ nghĩ rằng Liễu Mi Vũ thực sự
muốn kết bạn với mình, chính vì vậy nàng đã bị lừa dối bởi vẻ ngoài đáng thương của nàng ta và nảy sinh ý muốn bảo vệ nàng ta, nàng không chỉ
đối xử chân thành với Liễu Mi Vũ mà còn ngăn cản tất cả học sinh trong
thái học viện không cho bắt nạt nàng ta.
Sau đó Liễu Mi Vũ thường xuyên ở cùng với Thẩm Nguyệt, bất cứ khi nào
Thẩm Nguyệt có món gì đó ngon miệng hay chuyện gì đó vui vẻ thì đều chia sẻ với nàng ta đầu tiên.
Mặc dù sau lưng luôn có người nói rằng Liễu Mi Vũ đang cố ý muốn lấy
lòng công chúa, nhưng đối với Thẩm Nguyệt thì những người khác luôn coi
nàng là công chúa và không dám đến quá gần nàng, chỉ có Liễu Mi Vũ là
thân thiết với nàng, vì vậy nàng rất trân trọng mối quan hệ với Liễu Mi
Vũ.
Thẩm Nguyệt trước kia có thể không hiểu nổi vì cớ gì mà mối quan hệ này về sau lại trở thành như thế này.
Bởi vì Liễu Mi Vũ chưa bao giờ thực sự đối xử chân thành với nàng, lý do mà Liễu Mi Vũ tiếp cận với nàng chỉ có một mục đích duy nhất, bởi vì
nàng là một công chúa.
Thẩm Nguyệt nói: "Tiếp tục đi".
"Bởi vì lấy lòng được ngươi cho nên việc học ở thái học viện của ta cũng xem như là thuận lợi, và cũng nhờ có ngươi cho nên ta mới có thể thường xuyên gặp tướng quân vào lúc đó".
Khi nhắc đến Tần Như Lương, trên mặt Liễu Mi Vũ nở một nụ cười nhẹ
nhàng, lại có chút chua xót và ghen tị: "Lúc đó chàng đối xử với ngươi
rất tốt, chàng ngày ngày đưa ngươi đến thái học viện, lạnh nhạt với tất
cả mọi người mà chỉ mỉm cười với ngươi, chàng còn trèo lên cây hái cho
ngươi ăn những quả hạnh trên đỉnh cao nhất".
"Bởi vì ngươi cho nên ta mới có thể cảm nhận được những điểm tốt của
chàng. Chưa từng có người nào đối xử với ta tốt như vậy, chuyện đó khiến ta cảm thấy rất hâm mộ", Liễu Mi Vũ nói: "Vừa hâm mộ lại vừa đố kị".
"Sự đố kị thật sự rất đáng sợ, nó nảy mầm trong lòng ta rồi ngày ngày
bành trướng trong lòng ta, khiến cho ta không thể bỏ qua, khiến cho ta
phải suy nghĩ rất nhiều. Ta cũng muốn được chàng đối xử tốt giống như
ngươi".
Liễu Mi Vũ nhìn Thẩm Nguyệt với vẻ mặt không chút hối hận rồi nói tiếp:
"Ngươi là công chúa, ngươi chỉ cần phất tay là có thể có được tất cả.
Nhưng ta thì khác, tất cả những gì ta muốn chỉ đơn giản là sự ấm áp và
che chở mà thôi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT