Sự rung động đó lan ra khắp tay chân Thẩm Nguyệt, mỗi sợi dây thần kinh của nàng đều bị dao động.

Tô Vũ vẫn quay lại cùng nàng.

Rõ ràng, sau khi nàng chạy mất, hắn còn có thể ngăn lại nhưng hắn không làm thế mà chọn lặng thầm đi theo phía sau, trước khi nàng vào kinh còn suy xét hết mọi thứ thay nàng.

Thẩm Nguyệt lắng nghe giọng Tô Vũ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài.

Thật ra lần này hắn đã ngầm đồng ý để mặc nàng làm theo ý muốn.

Sau đó, quả nhiên có hai tiểu thiếp xinh đẹp bưng thuốc từ ngoài bước vào.

Mùi dược thiện này là loại điều dưỡng thân thể, trị liệu thương tích.

Chẳng qua là khi hoàng thượng ban hai cơ thiếp cho Tô Vũ, chính mắt Thẩm Nguyệt đã nhìn thấy rõ Tô Vũ tự tay giết hai người đó.

Hai mỹ thiếp này là hai kẻ xa lạ, nhưng ngẫm lại, Thẩm Nguyệt cũng không nhớ rõ tì thiếp ban đầu có dáng vẻ thế nào.

Hai người này chỉ cần ăn mặc thật đẹp, dáng người uyển chuyển, bước đi duyên dáng giống như hai người trước đó là ổn

Đã qua lâu như vậy, hẳn là chẳng ai còn nhớ tì thiếp địa vị thấp hèn này trông thế nào.

Huống hồ, Tô Vũ chưa từng dẫn hai tì thiếp ra ngoài lộ mặt, người ngoài căn bản không quen biết gì hai người này

Tô Vũ quá rõ là khi hoàng thượng ban cơ thiếp, Hạ Phóng cũng không có ở đó nên hắn ta cũng chưa từng gặp hai người kia.

Mặc dù Thẩm Nguyệt không biết Tô Vũ đưa hai người phụ nữ này vào phủ lúc nào nhưng bây giờ Hạ Phóng là người bên cạnh hoàng thượng, nếu không để cho hắn ta thấy hai người thì sao có thể xua tan nghi ngờ của người này.

Mà không nghi ngờ trước thì sao Hạ Phóng lại hỏi về hai tì thiếp khi vừa bước vào cửa.



Mỹ thiếp tiến tới gần, thướt tha đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, yểu điệu vấn an.

Thẩm Nguyệt nhìn dáng vẻ hơi cúi đầu của họ, hành động này làm lộ ra cần cổ trắng hồng, dáng người dưới lớp quần áo vô cùng đáng kiêu ngạo, thân là một người phụ nữ, Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy hai người họ vô cùng xinh đẹp.

Trước đây, sinh hoạt hàng ngày của Tô Vũ chưa bao giờ phải trông nhờ vào người khác nhưng bây giờ lại có hai người phụ nữ đưa cơm bưng thuốc hầu hạ hắn.

Dù Thẩm Nguyệt biết đó đều là do hoàn cảnh ép buộc nhưng nàng vẫn cảm thấy rất không thoải mái.

Nàng bình thản nói: “Mau đem thuốc lên cho Tô đại nhân”.

Hai người bước vào phòng, dâng thuốc lên, Tô Vũ bưng lấy bát thuốc rồi chậm rãi uống, sau đó tiện tay cầm lấy khăn bên cạnh lau khóe miệng.

Hạ Phóng chẳng ngờ hai mỹ nhân mà hoàng thượng ban cho Tô Vũ lại xinh đẹp đến thế.

Với nhan sắc cỡ này, dù đưa vào trong hoa lâu, họ cũng có thể trở thành ứng cử viên cho vị trí hoa khôi.

Bình thường, mặt ngoài Hạ Phóng không thể hiện ra nhưng trong tâm tính lại là một tên háo sắc.

Chỉ là hắn ta chưa từng qua đêm ở ngoài mà thôi, vì muốn duy trì hình tượng nghiêm minh chính trực trước mặt hoàng thượng, hắn ta đều chỉ đón người tới nhà qua đêm, hôm sau lại tiễn đi.

Bây giờ hai người này mặc quần áo bắt mắt, vẻ ngoài xinh đẹp, vóc dáng quyến rũ, khiến Hạ Phóng không khỏi nhìn thêm vài lần, môi nở nụ cười như có như không mà nói:

“Hoàng thượng đúng là rất coi trọng Tô đại nhân, thế mà lại ban cho tì thiếp xinh đẹp như thế, thảo nào bên ngoài đều nói Tô đại nhân rất có diễm phúc”.

Tô Vũ khẽ cười nói: “Tiếc là ta phúc mỏng, không phước hưởng thụ, để Hạ đại nhân chê cười rồi”.

Hạ Phóng chế giễu: “Cũng phải, ta còn nghe nói Tô đại nhân không hứng thú đối với mấy mỹ nhân này mà là người khác, vậy thì đúng là đáng tiếc”.

Tô Vũ lộ ra vẻ mệt mỏi, đúng lúc quản gia đi vào nói: “Xin hai vị đại nhân thứ lỗi, đại phu đã dặn dò là đại nhân nhà ta phải nghỉ ngơi sau khi uống thuốc. Hai ngày trước đại nhân đều hôn mê không tỉnh, chiều nay mới miễn cưỡng được một chút”.

Nhìn vẻ mặt ốm yếu của Tô Vũ là biết lần này hắn bệnh không nhẹ.



Tần Như Lương nãy giờ không lên tiếng chợt trầm giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, bọn ta không làm phiền nữa”.

Tô Vũ nói: “Thứ cho ta không tiện đứng dậy tiễn các vị”.

Hạ Phóng nói: “Ngươi vẫn nên nghỉ ngơi đi! Hoàng thượng còn đang đợi ngươi đáp lời đấy”.

Sau đó ba người ra khỏi nhà Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương ngồi cùng một xe ngựa quay về phủ tướng quân, còn Hạ Phóng thì về phủ của mình.

Không ngờ mới đi được chưa bao lâu, Hạ Phóng đã quay lại.

Hắn ta vừa vào cửa là đã nhìn thấy hai tì thiếp xinh đẹp.

Hai mỹ thiếp cũng nhìn thấy hắn ta nên bước đến chào hỏi: “Đại nhân làm rơi đồ gì à?”

Nói rồi bèn cầm một ngọc bội đeo ở thắt lưng đưa đến trước mặt Hạ Phóng nói: “Cái này là của đại nhân sao? Vừa rồi nó bị rơi trong phòng Tô đại nhân, Tô đại nhân nhìn thấy nên bảo thiếp thân mau chóng đưa ngọc bội đến, mong có thể đuổi kịp đại nhân, nhưng không ngờ còn chưa ra khỏi cửa, đại nhân đã quay lại rồi”.

Hạ Phóng không biết ngọc bội này của mình rơi vào lúc nào.

Mặc dù không phải là vật có giá trị gì nhưng hắn ta chưa từng qua lại thân thiết với Tô Vũ, lập trường khác nhau, quả thật không nên làm rơi đồ ở nhà đối phương để tránh sau này có chỗ sơ hở.

Hạ Phóng giơ tay nhận lấy, dù sao hai tì thiếp cũng có thân phận thấp hèn, hắn ta cũng lười nói câu cảm ơn với hai người.

Kết quả không cẩn thận chạm vào tay tì thiếp, cảm giác mềm mại hơn hắn ta nghĩ.

Tì thiếp xấu hổ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Hạ Phóng rất giỏi việc quan sát sắc mặt nói: “Hai ngươi có lời muốn nói?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play