Hắn ta nhếch môi nói: “Mặc dù không muốn nói tin về hắn cho cô lắm nhưng cô chạy nhanh quá, hắn cũng không dám chạy chậm vì sợ mất dấu. Lúc cô
nghỉ ngơi giữa đường, hắn cũng không thể nghỉ ngơi, còn phải sắp xếp
chuyện sau khi cô về kinh”.
Bằng không nàng nào có thể bình yên vô sự quay về.
Thẩm Nguyệt rũ mi, vành mắt lại đỏ ửng lần nữa.
Tần Như Lương bội phục nói: “Lần đầu tiên ta phát hiện, thì ra nước mắt
của cô nhiều như thế, có thể khóc lóc không ngừng trên điện, cô được tạo thành từ nước à?”
Thẩm Nguyệt hít một hơi lạnh lẽo, làm như không có chuyện gì đáp: “Chỉ có thể nói ta diễn quá tốt”.
Tần Như Lương cúi đầu nhìn nàng: “Nhắc đến Bắp Chân và Tô Vũ, cô không phải đang diễn”.
Bắp Chân và Tô Vũ đều là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời Thẩm Nguyệt, nàng không muốn mất đi ai cả.
Nếu hoàng thượng đã đích thân lên tiếng bảo nàng đi thăm Tô Vũ thì nàng há có thể không đi.
Chỉ cần đến phủ, không cần gặp mặt hắn, dù chỉ có thể nghe giọng hắn cách một cánh cửa cũng tốt lắm rồi.
Nhưng không ngờ Hạ ái khanh mà hoàng thượng nói không phải là Hạ Du mà là huynh trưởng của Hạ Du – Hạ Phóng.
Hoàng thượng bảo Hạ Phóng đến để thăm dò tình hình.
Mấy người vừa gặp nhau, Hạ Phóng vái một cái rồi nói: “Bái kiến Tần
tướng quân, Tĩnh Nguyệt công chúa, Tô đại nhân bị bệnh, Hoàng thượng
cũng rất lo lắng nên lệnh ta đến thăm cùng Tần tướng quân và công chúa”.
Nhà Tô Vũ cực kỳ yên tĩnh.
Trong ký ức của Thẩm Nguyệt, đây là lần đầu tiên nàng bước vào từ cổng chính.
Quản gia cẩn trọng đón khách, dù trước đó từng tiếp xúc mấy lần với Thẩm Nguyệt nhưng quản gia cũng không biểu hiện ra chút quen thuộc nào, mọi
thứ đều rất quy củ.
Nghe mấy người Thẩm Nguyệt nói là đến thăm Tô Vũ, quản gia tiến vào bẩm báo sau đó dẫn ba người tới nội viện.
Đình viện tịch mịch, sau khi vào đông cây cỏ héo tàn, chỉ còn mấy cây
mai ven đường mòn đang kỳ nở rộ, nhụy hoa treo đầu cành, nụ hoa mới chớm nở bừng bừng sức sống.
Ao nhỏ phẳng lặng, không chút gợn, nước trong ao hệt như một chiếc gương được tạo ra từ ngọc bích.
Thẩm Nguyệt đi ngang qua gốc mai, ngửi thấy mùi thơm của hoa.
Đi đến trong sân, Hạ Phóng nhìn xung quanh: “Ta nhớ trước đó hoàng
thượng từng ban thưởng hai tì thiếp xinh đẹp cho Tô đại nhân, sao suốt
đoạn đường lại trông vắng lặng thế này, không có lấy một bóng mỹ thiếp
nào thế”.
Quản gia đáp: “Hai vị tiểu phu nhân lo lắng cho sức khỏe của đại nhân,
bây giờ đang chuẩn bị dược thiện trong bếp. Đại nhân nhà tiểu nhân thích yên tĩnh nên ngày thường nội viện này không cần ai hầu hạ cả”.
Hạ Phóng nói: “Cuộc sống của Tô đại nhân đúng là tĩnh lặng quá”.
Quản gia nói: “Trước giờ vẫn thế, đại nhân của ta đã quen rồi”.
Hạ Phóng cười nhạo nói: “Giả vờ thanh cao gì chứ, chuyện Tô đại nhân ra
vào Sở Ngọc Lâu trước kia đã truyền khắp kinh thành rồi”.
Nói rồi hắn ta vuốt tay áo, sau đó đi vào phòng Tô Vũ, sau đó nói với Tô Vũ trong phòng: “Nghe nói Tô đại nhân bị ốm, ta tuân lệnh Hoàng thượng
đến thăm ngươi”.
Bên trong vang lên tiếng ho trầm thấp của Tô Vũ khiến tim Thẩm Nguyệt xao động.
Hai tay nàng siết chặt lấy góc áo, không để cho mình lộ ra cảm xúc.
Giọng nói Tô Vũ xen lẫn chút trạng thái bị bệnh nói: “Nếu Hạ đại nhân không để ý cả bệnh khí của ta đầy phòng này thì mời vào”.
“Tô đại nhân hết mình vì dân vì nước, ta nào dám chê”, Hạ Phóng quay đầu lại nhìn Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng phải không chỉ có ta
đến mà Tần tướng quân và Tĩnh Nguyệt công chúa cũng đến”.
Tô Vũ lại ho vài tiếng, như có như không mà thở dài: “Ta được quan tâm mà sợ đấy”.
Sau đó quản gia bước đến mở cửa, Hạ Phóng và Tần Như Lương định nhấc chân bước vào.
Thẩm Nguyệt ở phía sau đè nén xúc động muốn gặp Tô Vũ mà nói: “Tô đại
nhân là đàn ông, ta đi vào thì không hợp lễ nghĩa, chi bằng ta ở bên
ngoài, tướng quân và Hạ đại nhân vào là được”.
Nàng đang rất sợ, sợ vào trong gặp Tô Vũ thì lại không kiềm chế được,
nàng khi trông thấy bộ dạng bệnh tật của hắn sẽ khiến Hạ Phóng nhìn ra
điều gì.
Chỉ cần có thể đứng bên ngoài nghe tiếng hắn là đủ rồi.
Hạ Phóng nhìn Thẩm Nguyệt nói: “Cũng đã đến rồi, sao Tĩnh Nguyệt công chúa lại không vào?”
Thẩm Nguyệt nói: “Nam nữ có khác, ta không phóng khoáng được như Hạ đại
nhân, vẫn nên ở ngoài nghe là được. Để tướng quân chuyển lời hỏi thăm
đến Tô đại nhân thay ta”.
Nam nữ có cách biệt, đây lại là phòng ngủ của Tô Vũ, nếu Thẩm Nguyệt đi vào quả thật cũng không phải phép.
Tô Vũ dựa vào đầu giường, trên người mặc bộ đồ trắng, tóc đen như mực, sắc mặt trắng bệch.
Hắn hơi rũ mi, nghe được lời Thẩm Nguyệt nói, đôi mắt trở nên sâu thẳm như không đáy.
Nếu nàng có thể nghiêng tai nghe, với hắn cũng đã là sự an ủi.
Hai người cách một cánh cửa, rõ ràng gần nhau đến thế nhưng lại không thể gặp nhau.
Cánh cửa mở, Hạ Phóng và Tần Như Lương vào trong. Thẩm Nguyệt có thể
ngửi được mùi thuốc tỏa ra từ trong phòng, cùng với đó là mùi trầm hương thoang thoảng quen thuộc.
Tô Vũ đã trở lại thành một đại học sĩ nho nhã.
Toàn thân sạch sẽ không lẫn chút sát khí và mùi máu tanh, nếu có mùi cũng chỉ là hương trầm khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Thẩm Nguyệt đứng ngoài cửa nghe thấy giọng hắn, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp.
Trong tim chứa có một người, điều này giúp nàng không cảm thấy lạc lõng cô đơn.
Từng lời nói, giọng nói bình thản hệt như đang trò chuyện bình thường
lại hợp nhau tới thế. Trong giọng còn xen lẫn sự yếu ớt khi bị bệnh, hơi khàn nhưng Thẩm Nguyệt lại cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng, dịu dàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT