Tần Như Lương vui mừng ôm nàng ta vào lòng, vuốt tóc nói: “Mi Vũ, nàng
tin tưởng ta, ta không dây dưa cả đời với Thẩm Nguyệt đâu, sau này chỉ
có một mình nàng là người đứng ở bên ta thôi”.
Nghe Tần Như Lương nói vậy, Liễu Mi Vũ cảm nhận được sự ngọt ngào và
hạnh phúc từ tận đáy lòng. Thẩm Nguyệt dù có cố gắng thế nào thì cũng sẽ không được Tần Như Lương yêu thích.
Tần Như Lương chỉ yêu một mình nàng ta.
Nhưng Liễu Mi Vũ lại không ngờ rằng, ngay trong tương lai không xa thôi, Tần Như Lương sẽ tự phá vỡ lời thề của mình.
Sau khi Thẩm Nguyệt về, quản gia đã kiểm kê lại đồ mà trong cung đưa đến rồi đem tới Trì Xuân Uyển cùng một danh sách dài.
Đây là vật hoàng thượng ngự tứ, Tần Như Lương dù có muốn nghiêng về Liễu Mi Vũ thì cũng không thể cắt xén bớt của Thẩm Nguyệt được.
Ngoài thuốc bổ ra, trong cung còn phát chút vải vóc và đồ trang sức. Tất cả đều là đồ vật trong cung, tinh xảo hoa mỹ, độc nhất vô nhị.
Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên cầm vải vóc đi cắt may quần áo mới, ba người trong viện đều có phần.
Triệu thị đi theo bên người nàng, lải nhải không ngừng: “Lần sau công
chúa đi đâu thì nhớ phải nói cho nô tỳ một tiếng. Nhỡ đâu lại xảy ra
chuyện như hôm nay thì chúng ta còn có cách đối phó. Nô tỳ xin nói nhiều một câu, công chúa biết rõ tướng quân sủng ái nhị phu nhân như vậy rồi, nếu nàng ta mà có chuyện gì bất trắc, tướng quân chắc chắn sẽ giận cá
chém thớt lên đầu công chúa. Mấy tháng nữa là công chúa sẽ sinh, nô tỳ
không mong gì, chỉ cầu được bình an thôi…”
Thẩm Nguyệt nằm dựa vào ghế, hai chân vắt ngang, bình yên ngủ thiếp đi trong sự lải nhải của Triệu thị.
Khi nàng tỉnh lại thì đã là chạng vạng tối.
Ban ngày thời tiết sáng sủa, gió thổi mát mẻ, đến xẩm tối, ráng chiều kéo dài ngàn dặm, ánh lên cả căn phòng một lớp mạ vàng.
Thẩm Nguyệt tối nay ăn nhiều hơn bình thường một bát, còn bảo Ngọc Nghiên lấy thêm cơm cho nàng.
Ngọc Nghiên lo lắng nói: “Công chúa mà ăn nhiều như vậy, đầy bụng thì
sao ạ. Bây giờ người cứ ăn ít một chút, lát nữa mà đói thì nô tỳ đi nấu
bữa khuya cho công chúa”.
Thẩm Nguyệt cao thâm khó lường nói: “Lát nữa phải đi hoạt động thể chất, mất sức lắm, ta đương nhiên là phải ăn thêm hai bát cơm rồi”.
“Làm gì mà mất sức ạ?”, Ngọc Nghiên hỏi.
Sau khi ăn xong, sắc trời dần tối đi. Ngọc Nghiên thấy Thẩm Nguyệt chuẩn bị bao tải, dây thừng và gậy gộc thì kinh ngạc không hiểu.
Cho đến khi Thẩm Nguyệt dẫn Ngọc Nghiên đi vào bụi cỏ gần đường vào Phù
Dung Uyển để nằm vùng thì Ngọc Nghiên mới bừng tỉnh đại ngộ, công chúa
muốn gây án đây mà!
Ngọc Nghiên lo lắng nói: “Công chúa, chúng ta quay về đi, ở đây nguy hiểm quá!”
Phải biết Tần Như Lương lúc nào cũng đi trên con đường này đến Phù Dung
Uyển, nếu bị hắn ta bắt được, lại thấy số đồ vật này thì có nhảy xuống
sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan.
Có điều mục tiêu của Thẩm Nguyệt không phải Liễu Mi Vũ mà là nha hoàn mới lên của nàng ta.
Nha hoàn này tên Vân Nga, không ai khác chính là người đã nhốt Ngọc
Nghiên vào dược phòng sáng nay, rồi lại tự ý lên tiếng cứu Hương Phiến
ban nãy.
Đám nha hoàn muốn nịnh nọt chủ tử để phục vụ có rất nhiều. Vừa hay Vân Nga này to gan, bắt được thời cơ thích hợp.
Hôm nay Hương Phiến bị đánh ba mươi gậy, không đứng dậy nổi, sao còn có
thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh Liễu Mi Vũ chứ. Nàng ta quay về phòng của
hạ nhân để dưỡng thương, nhưng Liễu Mi Vũ không thể không có nha hoàn,
thế là chọn Vân Nga đi hầu hạ.
Thẩm Nguyệt đánh “bốp” một phát, chết một con muỗi, bình tĩnh nói: “Ác
giả ác báo mà, Ngọc Nghiên, đối phó với đám người này thì không nên sợ
hãi, cứ làm đi, công chúa bảo vệ ngươi”.
Ngọc Nghiên vừa cảm thấy ấm áp lại thấy lo lắng. Nàng ta mím miệng ngồi ở một bên phất tay áo, không cho muỗi bay quanh Thẩm Nguyệt: “Công chúa,
vì một nha hoàn mà phải ngồi xổm ở đây cho muỗi đốt thật không đáng chút nào! Sau này nô tỳ đi xử lý nàng ta cho”.
“Không sợ, hôm nay công chúa ta rảnh”.
Phù Dung Uyển còn đang sáng đèn.
Chỉ chốc lát sau, đã thấy một bóng người thon dài, cao ngất đi từ đường
bên kia đến Phù Dung Uyển. Chỉ nhìn cái khí chất khốn nạn này là biết
người đến là Tần Như Lương.
Chủ tớ hai người nín thở bất động trốn trong bụi cỏ, nhìn Tần Như Lương đi ngang qua.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Thẩm Nguyệt lúc ấy cũng chỉ muốn lao ra mà
lấy cái bao chụp vào đầu hắn ta, sau đó đánh cho hắn ta sưng mặt!
Ngọc Nghiên đè cây gậy trong tay nàng xuống – công chúa, đừng kích động! Phải bình tĩnh!
Thẩm Nguyệt cố gắng nhẫn nhịn, nhìn Tần Như Lương đi vào trong Phù Dung Uyển. Mục tiêu của nàng bây giờ không phải hắn ta.
Tần Như Lương đi vào không lâu thì Vân Nga đã đi ra.
Lúc Tần cẩu và Liễu gà ân ái thì nha hoàn không thể đứng làm bóng đèn
được. Tối nay Liễu Mi Vũ còn cần uống thuốc, Vân Nga đi ra Phù Dung Uyển là để bưng thuốc cho Liễu Mi Vũ.
Nhưng khi đi ngang qua con đường này, Thẩm Nguyệt lặng lẽ đứng dậy, tiện tay phủi cỏ dính vào mép váy, bước ra ngoài, xuất hiện phía sau lưng
Vân Nga.
Vân Nga khi ấy nghe thấy động tĩnh, cảm nhận được có người, kinh hoàng quay đầu lại.
Nhưng nàng ta chưa kịp nhìn rõ ai thì Thẩm Nguyệt đã đánh một gậy vào đầu khiến nàng ta ngất đi.
Động tác của Thẩm Nguyệt rõ ràng lưu loát, nhanh như chớp. Ngọc Nghiên thấy thế mà kinh tâm động phách.
Thẩm Nguyệt móc bao tải ra, đặt Vân Nga vào, sau đó nhẹ nhàng kéo bao
tải như kéo một đồ vật quay về, ném gậy cho Ngọc Nghiên, cũng không quay đầu lại: “Ngọc Nghiên, đi thôi. Lát nữa người mà tỉnh lại thì nhớ đánh
cho bất tỉnh, hiểu chưa?”