Ngọc Nghiên liền vui mừng nói: “Nhị phu nhân không hiểu vì sao mà ngã
xuống hồ, nha hoàn bên người nhị phu nhân nói là công chúa đẩy nàng ta.
Nhưng công chúa nhà chúng ta cả ngày hôm nay không hề ra khỏi viện, sao
có thể làm vậy được! Nhưng tướng quân không tin, một hai đòi trừng phạt
công chúa. Đáng thương công chúa đã mang thai năm tháng mà tướng quân
cũng mặc kệ, muốn đánh công chúa ba mươi gậy!”
Ngọc Nghiên khóc ròng: “Công công, công chúa còn đường sống nữa sao? Nếu không phải công công đến kịp lúc thì tướng quân đã bắt giữ công chúa để đích thân ra tay rồi!”
“Thế mà lại có chuyện này? Nói như vậy, chúng ta đúng là may mắn, đến đúng lúc quá”.
Công công thở dài, quơ phất trần, lại nói: “Chúng ta hôm nay phụng mệnh
hoàng thượng đưa đến thuốc bổ trong cung để công chúa yên tâm dưỡng
thai. Hoàng thượng rất mong chờ đứa bé của công chúa bình an ra đời,
nhưng Tần tướng quân lại mặc kệ công chúa có thai, một mực muốn động
thủ, như vậy làm chúng ta rất khó bàn giao với hoàng thượng”.
Không đợi Tần Như Lương lên tiếng, Thẩm Nguyệt đã vừa khóc vừa cười nói: “Công công, chuyện hôm nay là hiểu lầm thôi, tướng quân cũng vì nghe
lời tiện tỳ nói bậy nên giận nhầm ta, lần sau chàng sẽ không như vậy
đâu…”
Thẩm Nguyệt hoàn hảo đẩy mọi chuyện lên người Hương Phiến.
Thẩm Nguyệt đã nói đến vậy rồi, công công cũng không thể nhiều lời nữa,
chỉ nói: “Tướng quân phải đảm bảo cho công chúa được bình an, sau này
không được phép xảy ra chuyện như vậy nữa. Nếu không, hoàng thượng không thấy đứa bé chào đời thì sẽ giáng tội Tần tướng quân, tướng quân nên tự giải quyết cho thỏa đáng”.
Thẩm Nguyệt nói: “Thẩm Nguyệt cảm ơn công công trước”.
Công công lập tức quay ra nhìn Hương Phiến, nói: “Ta thấy con tiện tỳ
này dám vu oan cho công chúa là đáng đánh. Hôm nay chúng ta sẽ làm chủ,
thưởng cho nó ba mươi gậy, Tần tướng quân có dị nghị gì không?”
Công công này là người thân tín của hoàng đế, hôm nay đích thân đến tặng đồ cũng là ý của hoàng đế.
Tần Như Lương không được lựa chọn, chỉ đành nói: “Người đâu, dùng hình!”
Thế là đám gia nô đi lên lấy gậy gỗ đè Hương Phiến, hai gia nô khác cũng đánh Hương Phiến thật mạnh, không dám qua loa. Tiếng kêu thảm thiết của Hương Phiến vang khắp sảnh, hai tay nàng ta cào vào ván gỗ đến đứt cả
móng.
Công công thấy đánh gần xong thì đặt đồ lại rồi dẫn đám thái giám khác rời đi.
Thẩm Nguyệt đứng ngoài cửa ra vào của đại sảnh, nói với đám gia nô:
“Chuyện hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi, ai làm việc nấy,
nếu không khách quý đến mà cứ vườn không nhà trống thế này, người ta sẽ
thấy hết chuyện riêng của nhà ta mất”.
Đám gia nô vội vàng rút lui.
Thẩm Nguyệt được Ngọc Nghiên đỡ, cảm nhận được áp lực phía sau lưng thì
quay lại nhìn Tần Như Lương, thản nhiên lau nước mắt ở khóe mắt, ánh mắt toát ra ý chí lạnh lùng, chậm rãi nói: “Tần tướng quân, từ nay trở đi,
ngươi đã không có quyền xử lý đứa con trong bụng ta nữa rồi. Ngươi tốt
nhất hãy trông chừng Mi Vũ của ngươi đi, nếu còn dám có ý hãm hại con ta thì hoàng huynh sẽ tức giận, nàng ta cũng không được yên thân đâu!”
“Thẩm Nguyệt, cô vênh váo cái gì”, Tần Như Lương híp mắt nói: “Ta không ngờ ngươi diễn giỏi vậy đấy”.
Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Ngại quá, bà đây gốc diễn kịch mà, ta không chỉ
vênh mà còn vênh lên được tận trời cơ. Tần Như Lương, sau này còn nhiều
thời gian lắm, nhưng dù thế nào thì ngươi cũng không tránh được kết cục
thê ly tử tán đâu. Ngươi không muốn đứa bé này nhưng lại có người khác
muốn”.
Nói xong, Ngọc Nghiên liền đỡ Thẩm Nguyệt rời đi.
Thẩm Nguyệt ra khỏi sảnh, thấy Hương Phiến hữu khí vô lực nằm trên ghế
đẩu, sau lưng là vết máu mơ hồ, giương đôi mắt căm hận đến cực điểm nhìn chằm chằm chính mình.
Thẩm Nguyệt ngừng lại, rũ mắt nhìn nàng ta, nói: “Yên tâm, không chết
được đâu, đừng có trừng mắt với ta, ngươi sẽ phải cảm ơn ta sớm thôi”.
Nàng vừa dứt lời thì đã có một bóng người xông vào.
Hóa ra là Liễu Mi Vũ sau khi tỉnh dậy, biết tin Hương Phiến phải chịu phạt ở đây thì cố gắng rời giường, được nô bộc đưa đến.
Vừa thấy dáng vẻ này của Hương Phiến, nàng ta gần như ngất tiếp.
Tần Như Lương thấy thế, hất người làm ra, ôm Liễu Mi Vũ trong lòng. Liễu Mi Vũ dựa vào ngực chắn ta, khóc như mưa, tái nhợt yếu ớt.
Tần Như Lương bảo người khiêng Hương Phiến xuống, còn hắn ta thì ôm Liễu Mi Vũ rời đi.
Quay về Phù Dung Uyển, Liễu Mi Vũ khóc lóc thảm thiết: “Vì sao… Hương
Phiến rõ ràng không làm sai điều gì… sao lại phải chịu trừng phạt chứ…”
“Nàng đừng khóc”, Tần Như Lương dịu dàng lau nước mắt cho nàng ta:
“Hương Phiến chỉ là nha hoàn mà thôi, dưỡng bệnh mấy hôm là khỏi”.
Liễu Mi Vũ nói: “Tuy là nha hoàn nhưng Mi Vũ lại thân với Hương Phiến
như tỷ muội, bây giờ Hương Phiến vì giúp ta đòi lại công bằng mà bị
phạt, Mi Vũ cũng thấy giày vò theo… Ta biết nàng ta là công chúa, nhưng
công chúa cũng không thể ức hiếp ta đến mức này chứ. Nếu lần này không
được phát hiện thì e là Mi Vũ sẽ không được gặp lại tướng quân nữa rồi…”
Tần Như Lương ôm Liễu Mi Vũ lại, vừa giận vừa thương.
“Từ khi Mi Vũ được gả vào đây, công chúa chưa một lần đối tốt với Mi Vũ…”
Liễu Mi Vũ khóc rất lâu, mặc kệ Tần Như Lương khuyên bảo thế nào cũng không ngừng.
Tần Như Lương cũng đang nén giận, trong lòng khó chịu, mới nói: “Mi Vũ,
đừng khóc nữa, hôm nay người trong cung tới, người muốn bảo vệ nàng ta
không phải ta, mà là hoàng thượng”.
Liễu Mi Vũ hơi khựng lại.
Tần Như Lương nói tiếp: “Nếu sau này có cơ hội thì ta nhất định sẽ đòi
lại công bằng cho nàng. Sau này nàng cũng tránh xa nàng ta ra, đừng đụng đến đứa bé đó, nếu không nàng cũng sẽ gặp họa đấy, hiểu chưa?”
Đuôi mắt Liễu Mi Vũ mang theo nước mắt, rưng rưng không nói.
Tần Như Lương giãn cơ mặt, nhẹ nhàng giải thích: “Không phải là ta muốn
giữ nó mà là hoàng thượng muốn nó phải được bình an sinh ra. Hôm nay lên triều xong, hoàng thượng đã cảnh cáo ta một lần rồi”.
Sắc mặt Liễu Mi Vũ trắng bệch, không ngừng gật đầu: “Vâng, Mi Vũ nghe
theo tướng quân. Mi Vũ không muốn tướng quân bị hoàng thượng giáng tội,
Mi Vũ cũng không muốn rời xa tướng quân…”
Nếu hoàng thượng phát hiện ra bí mật của nàng ta thì nàng ta chắc chắn sẽ phải chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT