Thẩm Nguyệt lại đưa trái ớt qua: “Nào, huynh đệ, ăn hai quả ớt, đảm bảo ngươi khỏe như vâm, đây là thứ làm giảm bớt khí lạnh tốt nhất”.

Hạ Du đã bị thuyết phục phần nào, nhưng vẫn không dám ăn: “Rốt cuộc có cay không? Ta trông có vẻ rất cay”.

Thẩm Nguyệt nói: “Thật sự không cay! Không tin thì ta ăn một quả cho ngươi xem!”, nói xong, nàng lập tức hào sảng cầm một quả ớt chấm vào nước tương rồi cho vào miệng nhai: “Thật sự không cay, ngươi thử đi”.

Hạ Du thấy Thẩm Nguyệt ăn ớt mà mặt không đổi sắc như vậy, thế là tin ngay, hắn ta cũng cầm một quả nhét vào miệng nhai.

Mới nhai hai hai lần, sắc mặt lập tức thay đổi: “Móa!”

Thẩm Nguyệt lập tức nhổ ớt ra, vừa điên cuồng uống nước vừa vội vàng quạt gió vào miệng: “Mẹ nó, cay quá!”

Hạ Du cay đến chảy nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Nguyệt! Cô lại nỡ lừa ta!”

Hạ Du vội vàng chạy đi súc miệng, uống nước, trong miệng không ngừng hít khí, muốn quay lại tìm Thẩm Nguyệt tính sổ.

Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, Thẩm Nguyệt vội vàng chỉ vào phía sau hắn ta nói: “Mau xem, Tần Như Lương đến rồi”.

Hạ Du quay đầu nhìn, quả thật Tần Như Lương đang đi đến bên này.

Thế là Hạ Du trợn mắt lườm Thẩm Nguyệt một cái, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, đoan trang bình tĩnh ngồi xuống, thưởng thức cách ăn ớt chấm tương cùng Thẩm Nguyệt.

Đợi sau khi Tần Như Lương đến gần, Hạ Du mặt không đổi sắc vẫy tay với hắn ta: “Ồ, Tần tướng quân, mau qua đây ngồi. Mấy ngày nay mưa dầm kéo dài, vừa nhìn đã thấy khí lạnh trên người ngươi rất nặng”.

Tần Như Lương vốn không muốn đáp lời Hạ Du, nhưng thấy Thẩm Nguyệt cũng ở đó nên đi tới.

Tần Như Lương nhìn ớt và tương trên bàn, cau mày: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Hạ Du nói: “Ăn ớt đó, đây là cách Thẩm Nguyệt mới nghĩ ra, có thể loại trừ lạnh trong người, Tần tướng quân muốn thử hay không?”

Tần Như Lương dứt khoát từ chối: “Ta không thử”.

Hắn ta đang định quay người rời đi, Thẩm Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng: “Ta thấy khí lạnh trên người ngươi rất nặng”.

Tần Như Lương quay đầu, khó hiểu nhìn nàng, hỏi: “Vậy thì thế nào?”



Hạ Du nói: “Mưa dầm kéo dài quá lâu, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể trong thời gian dài sẽ khiến cho cơ thể sinh bệnh. Thẩm Nguyệt thông hiểu y thuật, nàng nói, người có khí lạnh nhẹ thì đau lưng mỏi gối, chân tay lạnh toát”.

Sau đó hắn ta nhấn mạnh một câu: “Nặng thì có thể bất lực trong chuyện phòng the, vô cùng khó chịu”.

Tần Như Lương liếc hắn ta: “Trước mặt công chúa, ngươi nói không lựa lời như vậy, e rằng không thích hợp”.

“Đây chính là điều Thẩm Nguyệt nói cho ta biết”.

“Ừ, là ta nói cho hắn ta biết”, Thẩm Nguyệt nói.

Hạ Du lại nói: “Tần tướng quân, có muốn thử ớt này không, thuốc tốt dùng để trừ khí lạnh, không cay mà còn ngon miệng”.

Tần Như Lương ghét bỏ liếc nhìn.

Thẩm Nguyệt nói: “Thật sự không cay, ngươi có thể thử xem”.

Nói xong nàng và Hạ Du mỗi người ăn một quả, tỏ vẻ ăn khá ngon.

Thẩm Nguyệt cầm một quả ớt chấm tương đưa cho Tần Như Lương: “Nào, ăn thử coi”.

Xét thấy quả ớt là do Thẩm Nguyệt đưa tới, lại thấy hai người Hạ Du và Thẩm Nguyệt đều ăn mà mặt không có biểu cảm lạ gì, thế là Tần Như Lương cũng tin rồi.

Có lẽ là không cay đâu, huống hồ hắn ta cũng không ghét ăn ớt.

Tần Như Lương cầm ớt ăn vào, sau khi nhai mấy lần, sắc mặt hơi thay đổi.

Hạ Du không tử tế bật cười, hả hê đến độ muốn đập bàn ăn mừng.

Cuối cùng hắn ta cũng hiểu rõ cảm giác sau khi lừa gạt hắn ta của Thẩm Nguyệt rồi. Vì lừa gạt Tần Như Lương, ăn quả ớt kia không phí công!

Thẩm Nguyệt cười mà như không cười, nói: “Thuốc đắng dã tật, ớt tốt cay miệng”.

Hạ Du hỏi: “Tần tướng quân, ăn ngon không?”

Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Có tin ta nhét quả ớt này vào trong mũi ngươi không?”

Đúng lúc này, Tô Vũ cũng đến đây.



Hạ Du vội vàng nó: “Đại học sĩ đến rồi”.

Sắc mặt Tần Như Lương hơi trở lại bình thường, từ tốn ngồi xuống bên cạnh bàn.

Sau khi Tô Vũ đến gần, hắn liếc nhìn ba người, giọng điệu bình thản: “Đều ở đây à”.

Hạ Du hô lên: “Đại học sĩ qua đây ngồi”.

Tần Như Lương nặng nề lên tiếng: “Gần đây trời mưa tầm tã, khí lạnh khá nặng, nghe nói Thẩm Nguyệt nghĩ ra một cách rất tốt”.

Tô Vũ liếc nhìn mặt bàn, đuôi mắt khẽ nhướng lên, mỉm cười nói: “Ăn ớt sao?”

Thẩm Nguyệt đỡ trán, lúc đầu nàng cũng chỉ muốn che giấu chuyện đôi môi, sau đó thấy Hạ Du đến nên muốn lừa dối hắn ta một chút, lại không ngờ sau đó Hạ Du cũng lừa luôn Tần Như Lương, bây giờ Tô Vũ đến rồi, hai người bọn họ còn muốn lừa Tô Vũ.

Nhưng sao có thể dễ dàng lừa gạt Tô Vũ như vậy. Liếc nhìn vẻ mặt và ánh mắt của hắn, Thẩm Nguyệt biết hắn đã nhìn thấu tất cả rồi.

Hạ Du nói: “Đừng coi thường quả ớt, ớt là thứ có hiệu quả trực tiếp nhất trong việc trừ hàn khí. Những ngày này đại học sĩ ra ngoài dầm mưa không ít, hàn khí nặng dễ dàng mắc bệnh”.

Tô Vũ nhướng mày: “Mắc bệnh gì?”

Hạ Du ra vẻ thần bí nói: “Người nhẹ thì đau lưng mỏi gối, chân tay lạnh toát, người nặng thì phương diện kia không được, ngươi hiểu không?”

Tô Vũ tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: “Phương diện nào?”

“Chính là phương diện kia, đại học sĩ vẫn chưa thành thân, nếu sau này động phòng gặp trở ngại thì sẽ bị oán trách”.

Ánh mắt mang đầy ý tứ sâu xa của Tô Vũ nhìn về phía Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt hắn, nghe thấy hắn nói: “Cho dù ta không được, nhưng ta tin rằng nàng có thể thông cảm cho ta”.

Khuôn mặt Thẩm Nguyệt cứng lại, không cách nào xua đi được nóng rực trên mặt.

Hạ Du và Tần Như Lương đều chú ý đến tầm mắt của hắn.

Hạ Du nói: “Đại học sĩ ngươi nói chuyện thì cứ nói chuyện, nhìn Thẩm Nguyệt làm gì!”

Sắc mặt Tần Như Lương cũng rất khó coi, nói: “Tô đại nhân nói mấy lời này với công chúa quả thật quá mức tùy tiện, có khác gì ngụy quân tử trong ngoài không giống nhau!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play