Trong góc tường có một khe hở chỉ vừa đủ cho hai người đứng sát vào nhau không còn một chút khoảng cách nào.
Thân thể của Tô Vũ đột ngột áp sát Thẩm Nguyệt, hơi thở của hắn nóng rực bên tai khiến cho Thẩm Nguyệt có chút khó thở.
Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn cố hết sức duy trì lý trí, nàng mở to hai mắt nhìn Tô Vũ đang ở gần trong gang tấc, nghiêm mặt mở miệng nói: "Đội tuần tra kia có vấn đề gì sao?"
Đã từng có chuyện sát thủ giả trang thành binh lính Dạ Lương trà trộn
vào trong quân cho nên Thẩm Nguyệt không dám xem nhẹ chuyện này.
Nếu như thật sự có gian tế trà trộn vào trong quân thì phải xử lý sạch sẽ càng sớm càng tốt.
Kết quả, Tô Vũ lại nói nhỏ bên tai nàng: "Ta không biết, tạm thời còn chưa phát hiện ra".
Thẩm Nguyệt ngạc nhiên nói: "Chưa phát hiện ra thì sao chàng còn kéo ta vào đây trốn?"
Khi tiếng giày sắt vang lên càng lúc càng gần, ánh sáng le lói của những ngọn đuốc cũng dần dần chiếu vào bức tường.
Tô Vũ siết chặt eo Thẩm Nguyệt, ôm lấy nàng nói nhỏ: "Ta chỉ muốn hôn nàng mà thôi".
Ngay khi những người lính đi ngang qua bọn họ thì Tô Vũ đã ấn Thẩm Nguyệt vào tường, nâng cằm nàng lên rồi hôn nàng.
Lúc đầu Thẩm Nguyệt còn sợ bị lính tuần tra phát hiện, như vậy thì nàng
và Tô Vũ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Nàng cũng biết chỉ cần một người lính vô tình cầm đuốc rọi vào trong thì chắc chắn sẽ phát hiện ra.
"Sẽ bị phát hiện ra đó..."
Tô Vũ đã chặn hết những lời nói khẽ của nàng.
Lý trí nói với Thẩm Nguyệt rằng nàng không được làm điều này nhưng nàng
vẫn không tự chủ được mà vươn tay ra ôm cổ Tô Vũ rồi hôn hắn say đắm.
Lính tuần tra đã đi từ lâu, hai người hôn nhau cũng đã lâu, lưu luyến không muốn chia tay.
Thẩm Nguyệt càng ngày càng phát hiện, hóa ra nam nhân cũng có thể dùng tính từ tươi đẹp để hình dung.
Nàng đã thưởng thức được sự tươi đẹp của Tô Vũ, người này chỉ thuộc về một mình nàng.
Thật lâu sau, Thẩm Nguyệt vẫn lưu luyến khàn khàn nói trên môi hắn: "Tô Vũ, chàng thật thơm".
Mùi hương trên cơ thể hắn thơm đến mức khiến cho kẻ khác phải mê muội.
Tô Vũ hôn lên vành tai nàng, giọng nói vừa khiêu khích vừa trêu đùa:
"Thơm bình thường hay là thơm đến mức khiến cho nàng thất hồn lạc
phách?"
Thẩm Nguyệt vùi đầu vào vòng tay hắn, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ngửi kĩ hình như cũng không thơm như vậy".
Hắn sung sướng khẽ cười nói: "Vậy là thơm đến mức khiến cho nàng thất
hồn lạc phách rồi, có phải bây giờ nàng cảm thấy ta rất ngon miệng, rất
muốn ăn ta hay không?"
Rõ ràng là đã cuối mùa thu nhưng Thẩm Nguyệt lại cảm thấy toàn thân nóng hừng hực.
Nàng im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Thật sự rất ngon miệng, ta thật sự muốn nuốt trọn chàng".
Chỉ có điều, bây giờ bọn họ không thể nào quang minh chính đại, ngay cả
hôn môi cũng phải lén lút, khó tránh khỏi chuyện nảy sinh cảm giác yêu
đương vụng trộm.
Chuyện này chỉ khiến cho cả hai thêm dằn vặt.
Mỗi khi nàng chạm vào vành tai và tóc mai của Tô Vũ thì trong lòng Thẩm
Nguyệt luôn dâng lên mạnh mẽ cảm giác muốn ở cạnh bên hắn cả một đời.
Khi bước ra khỏi góc tường, Thẩm Nguyệt chạm vào đôi môi nóng bỏng đang sưng tấy của mình.
Khi nàng quay đầu lại nhìn Tô Vũ, hắn cũng đang nhấc chân bước ra ngoài
nhưng bộ dạng của hắn vẫn rất bình thản, khác hẳn với bộ dạng mãnh liệt
đè nàng vào tường hôn lúc nãy.
Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: "Đáng lẽ ta nên ra sức cắn vào môi chàng để xem chàng còn có thể bình tĩnh như vậy hay không".
Tô Vũ cười nói: "Lại đây, nhân lúc ta còn chưa đi xa nàng còn có thể kéo ta vào trong làm lại thêm lần nữa".
Muốn dùng sức kéo Tô Vũ vào trong, Thẩm Nguyệt thực sự không thể làm được.
Ngày hôm sau khi Thẩm Nguyệt tỉnh dậy thì nàng vẫn cảm thấy môi còn hơi
tê. Nàng soi gương thì phát hiện vẫn còn vài chỗ sưng đỏ.
Nếu như để cho Hạ Du nhìn thấy thì không ổn, hắn ta nhất định sẽ truy hỏi ngọn nguồn không buông tha.
Cho nên Thẩm Nguyệt bắt đầu tìm ớt để ăn.
Bây giờ muốn chế biến những món ăn có ớt cũng rất tốn thời gian cho nên nàng chỉ cần ăn ớt sống là được.
Quả nhiên, khi Hạ Du đến thì đã hoảng sợ nhìn thấy cả miệng nàng đỏ bừng, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Hạ Du lắp bắp nói: "Thẩm Nguyệt, cô không sao chứ, sao cô lại ăn nhiều ớt như vậy, cô gặp phải đả kích gì sao?"
Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn ta, ra vẻ bình tĩnh nói: "Ai nói phải chịu đả
kích gì thì mới có thể ăn ớt chứ? Thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo như vậy, ta
không thể ăn cay một chút cho ấm người hay sao?"
Thẩm Nguyệt đưa hai nắm ớt cho Hạ Du rồi nói: "Ngươi nếm thử một chút đi, hương vị cũng không tệ lắm đâu".
Hạ Du lắc đầu nói: "Ta còn chưa muốn tìm kích thích mạnh như vậy".
"Ngon đến nỗi ăn hoài không ngán chứ không cay một chút nào. Không tin thì ngươi cứ ăn thử một miếng đi".
"Không cay mà cô lại ra nhiều mồ hôi như thế hay sao?"
"Thời tiết như thế này phải đổ một chút mồ hôi mới tốt", Thẩm Nguyệt
thản nhiên nói: "Ta hiểu về y thuật, ngươi tin ta đi, nam nhân để thân
thể bị nhiễm ẩm lạnh cũng không tốt đâu".
"Không tốt thế nào?"
Thẩm Nguyệt nghiêm nghị nói: “Nhẹ thì đau lưng dễ mệt mỏi, tứ chi dễ bị
tê lạnh, nặng thì còn không thể động phòng hoa chúc nổi".
Hạ Du vừa nghe thấy chuyện đó thì đã tái mặt, đó đúng là một chuyện lớn.
Hạ Du bán tín bán nghi, liền ngồi xuống nói: "Thảo nào gần đây ta lại
cảm thấy thân thể yếu đuối đến như vậy, hóa ra là do bị nhiễm ẩm lạnh".
Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng, thầm nghĩ chắc là do hắn ta còn ăn cơm chưa no.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT