Tần Như Lương vẫn chưa đi, hắn ta đứng trước cửa nhìn Thẩm Nguyệt cần mẫn bận rộn, dù đã mệt lắm rồi nhưng vẻ mặt nàng vẫn rất chăm chú.

Đợi sau khi nàng bận xong, ánh ban mai đã ló dạng vào cửa sổ phản chiếu ánh vàng dưới nền đất.

Thẩm Nguyệt mới hoàn hồn nhận ra Tần Như Lương vẫn còn ở đây, sửng sốt hỏi: “Sao ngươi vẫn chưa quay về nghỉ ngơi?”

Tần Như Lương nói: “Một người sống sờ sờ như ta đứng đây nãy giờ mà hiện tại cô mới phát hiện ra ta chưa đi sao? Có phải trong mắt cô chỉ có Tô Vũ, không chứa được người khác nữa rồi không?”

Thẩm Nguyệt mặc kệ phớt lờ lời hắn ta.

Tần Như Lương nói: “Thẩm Nguyệt, cô về nghỉ ngơi đi, nếu cô không yên tâm, ta trông chừng hắn giúp cho”.

“Không cần”.

Thỉnh thoảng có làn khói nóng hây hẩy bay ra từ trong nồi thuốc, Thẩm Nguyệt sợ khói sẽ làm Tô Vũ ngạt thở nên cầm ấm thuốc ra ngoài, đặt ngay cạnh cửa.

Nàng ngồi trên bậc thềm trước cửa, yên lặng đợi ánh nắng ban mai và thuốc của Tô Vũ.

Chờ đợi người bên trong tỉnh lại là kỳ vọng lớn nhất của nàng.

Vì trong lòng có một người như vậy nên nàng không thể để tâm đến những thứ khác.

Hóa ra cảm giác này vừa là ngọt ngào thấm vào xương tủy, vừa là đau đớn đến tâm can.

Nàng chỉ cần nhắm mắt lại là không kiềm chế được nhớ đến lúc Tô Vũ lấy cơ thể mình chống đỡ cả bầu trời cho nàng, vừa bị chảy máu vừa khẽ cười nói với nàng những lời tâm tình ngọt ngào nhất thế gian.

Nếu nàng xác định sẽ yêu người này thì tại sao không dũng cảm sớm hơn một chút? Tại sao không nồng nhiệt đáp lại hắn?

Nàng sợ cả đời này sẽ lưu lại quá nhiều tiếc nuối, chỉ cần vừa nhắc đến cái tên Tô Vũ này sẽ đau đớn thấu tâm can.



Tay Thẩm Nguyệt chống lên trán, ngẩn người.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên sườn mắt của nàng ánh lên vẻ bi thương.

Cơ thể Tần Như Lương bất tiện, hắn ta vẫn cẩn thận từng chút ngồi xuống bên cạnh nàng.

Nếu đổi lại là trước kia, nhìn nàng thất thần vì người đàn ông khác, có lẽ hắn ta sẽ tức giận.

Mà bây giờ sau khi trải qua biến cố sinh tử này, hiện thực lại như một chậu nước lạnh tạt vào người hắn ta từ đầu đến chân.

Tần Như Lương hỏi: “Thẩm Nguyệt, chúng ta còn khả năng làm lại từ đầu không?”

Từ khi rời kinh đến nay, vô số lần tới rìa cái chết, hắn ta cũng có nhớ người nhà nhưng điều mà lúc nào cũng hiện lên trong đầu hắn ta lại không phải là Liễu Mi Vũ ngày đêm ở cạnh, thấu hiểu lòng người mà là người phụ nữ bướng bỉnh, dũng cảm, kiên cường bên cạnh này.

Hắn ta luôn nhớ đến hôm rời kinh nàng đứng trong gió, vẻ mặt rất bình thản giơ tay lên khoác áo lên người hắn ta.

Đó là lần dịu dàng duy nhất của nàng với hắn ta, xa cách và lạnh lùng.

Nhưng bóng người đó lại khắc sâu vào lòng hắn ta, dần cô đặc lại thành một nốt chu sa.

Trước kia hắn ta luôn làm tổn thương đến Thẩm Nguyệt, chưa lần nào đối xử tốt với nàng.

Hắn ta nói muốn bảo vệ nàng nhưng có ai cần một người từng làm tổn thương mình bảo vệ đâu chứ?

Tần Như Lương nói: “Nếu có khả năng, ta sẽ nhìn thẳng vào mối quan hệ của chúng ta lần nữa, sẽ cố hết sức đối xử tốt với cô, bù đắp lại cho cô”.

Hắn ta cũng có thể yêu thương nàng, nâng niu nàng trong tay như đã yêu thương Liễu Mi Vũ trước đây.

Tần Như Lương bỗng nhớ đến lúc nhỏ, khi Thẩm Nguyệt vẫn còn là cô công chúa được mọi người yêu thương chiều chuộng, hắn ta luôn bảo vệ và cưng chiều nàng.



Lúc đó hắn ta không dám tưởng tượng có ngày Thẩm Nguyệt sẽ trở thành vợ của mình.

Có lẽ hắn ta sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên.

Nhưng rốt cuộc điều gì đã khiến họ trở nên như bây giờ?

Thẩm Nguyệt rất bình tĩnh, khẳng định với hắn ta: “Chúng ta không có khả năng bắt đầu lại, hoặc có thể nói hoàn toàn chưa từng có khả năng”.

“Thẩm Nguyệt trước kia thích ngươi, thậm chí rất yêu ngươi”, nàng nói: “Mấy hôm trước, khi bị nhốt trong ngục, ta nằm mơ thấy những chuyện lúc nhỏ của nàng ấy, ngươi và nàng ấy cãi nhau, ngươi dẫn Liễu Thiên Tuyết bỏ đi, chưa từng quay đầu lại nhìn, lúc nàng ấy nhìn ngươi đã khóc rất đáng thương”.

Tần Như Lương sửng sốt.

“Chắc ngươi nghĩ nàng ấy mạnh mẽ như thế thì sẽ không khóc chứ gì”.

Giọng Thẩm Nguyệt rất bình thản nhưng cũng hơi khàn khàn, không dao động cảm xúc: “Ngươi nói xem nàng ấy là công chúa, bên cạnh có rất nhiều người vây quanh nhưng tại sao nàng ấy lại đáng thương như thế? Vì trước kia thiếu niên từng đồng ý trèo lên cây hái quả hạnh cho nàng ấy sau đó chỉ bằng lòng hái quả hạnh cho người khác”.

Yết hầu Tần Như Lương nghẹn lại, không nói gì.

Thẩm Nguyệt nói: “Chỉ tiếc là Thẩm Nguyệt đó đã chết rồi. Sau khi cưới nàng ấy vào cửa, ngươi đã bỏ mặc không quan tâm, mặc cho nàng ấy chịu đói bị lạnh, mặc cho nàng ấy bị người khác bắt nạt, thậm chí người nàng ấy yêu thương tự ra tay đánh nàng ấy, trái tim nàng ấy đã bị nghiền nát từng chút”.

Bây giờ, ký ức ba tháng ở phủ tướng quân mà nguyên chủ để lại cho nàng, nàng vẫn nhớ rất rõ.

Mỗi vết thương đều hằn rất sâu.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi không tin nàng ấy bị Liễu Mi Vũ rạch mặt, ngươi cũng không tin nàng ấy bị Liễu Mi Vũ đuổi ra khỏi nhà, nhưng lúc khi nàng ấy cầu cứu trong trận tuyết đó, nàng ấy đã chết mất rồi. Lúc đó ngươi đang ở đâu, có bao giờ quan tâm đến sống chết của nàng ấy chưa”.

Nàng bình tĩnh nhìn Tần Như Lương: “Bây giờ ngươi nói ngươi muốn bắt đầu lại, ngươi muốn cố gắng hết sức đối xử tốt với nàng ấy nhưng Thẩm Nguyệt yêu ngươi đã không còn nữa, ngươi muốn đối xử tốt với nàng ấy như thế nào đây?”

Từng câu Thẩm Nguyệt nói đều như lưỡi dao sắc bén đâm từng nhát vào tim hắn ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play