“Tần tướng quân bị thương, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng”,
Hoàng đế Dạ Lương lại nói: “Bây giờ hắn đang nằm ở phòng đối diện, Tĩnh
Nguyệt công chúa không thể chăm sóc phu quân nhưng lại tận tâm tận lực
chăm sóc sứ thần này, đúng là kỳ lạ!”
Thẩm Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế Dạ Lương.
Đôi mắt đen láy đầy vẻ mệt mỏi và lạnh lùng, nàng nói: “Dù bọn ta đã ký
kết hiệp ước đồng minh với ngươi nhưng đây cũng là chuyện riêng của ta,
ta muốn chăm sóc hắn thì đã sao nào?”
Hoàng đế Dạ Lương nghĩ ông ta nói thế ít nhiều gì Thẩm Nguyệt sẽ cảm thấy khó xử đôi chút hoặc sẽ cố gắng giấu giếm gì đó.
Ông ta chẳng ngờ Thẩm Nguyệt lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Hoàng đế Dạ Lương cũng không nói gì nữa mà rời đi luôn.
Ít nhất thì ông ta đã xác nhận một điều, Tĩnh Nguyệt công chúa đối xử không bình thường với vị sứ thần này.
Mới kết ký hiệp ước liên minh, Tô Vũ tạm thời không thể chết.
Theo nguyên tắc hòa bình và hữu nghị, Hoàng đế Dạ Lương bảo cung nhân
chuyển nơi ở của Thẩm Nguyệt đến biệt viện này để tiện cho việc nàng
chăm sóc hắn.
Người ra vào biệt viện đều thông minh mà chỉ hiểu trong lòng chứ không nói ra.
Dù sao đây cũng là việc riêng của người ta, không liên quan gì đến người ngoài và chuyện lớn hai nước.
Sau đó cung nhân lại mang bữa tối đến biệt viện lần nữa.
Lần này Thẩm Nguyệt cũng tranh thủ ăn lúc nó còn nóng.
Nàng cần bổ sung thể lực nếu không sợ là mình sẽ không kiên trì được bao lâu.
Thuốc đã sắc xong, Thẩm Nguyệt kiên nhẫn vô cùng, cẩn thận đút cho Tô Vũ từng muỗng, mặc dù hắn chưa tỉnh nhưng nhưng may là không cắn chặt
miệng không mở.
Thẩm Nguyệt đút khá từ tốn, tốt xấu gì Tô Vũ cũng uống được một ít.
Nửa đêm, Tô Vũ bị sốt, Thẩm Nguyệt không dám chợp mắt, không lúc nào lơ là việc hạ sốt cho hắn.
Hóa ra Tô Vũ có thể trở nên yếu ớt thành như vậy trước mặt nàng.
Bệnh của hắn tới như núi lở, như muốn một lần bộc phát toàn bộ những gì vết thương và nỗi đau mà trước kia hắn từng chịu.
Thẩm Nguyệt lờ đờ, không biết hai ngày qua mình trải qua thế nào.
Nàng cực kỳ mệt mỏi nhưng lại không chịu rời khỏi phòng của Tô Vũ, nằm
sấp bên giường hắn ngủ một lúc rồi bất chợt nàng mở mắt ra, vô thức kiểm tra hơi thở của hắn.
Nàng cứ sợ là khi mình không cẩn thận ngủ quên thì sẽ để lỡ thời gian.
Nhưng Tô Vũ vẫn hôn mê sâu, chưa từng tỉnh lại.
Thẩm Nguyệt nghĩ, có lẽ mình nên đợi thêm vài ngày nữa là Tô Vũ sẽ tỉnh thôi.
Lại sang một ngày mới.
Thẩm Nguyệt đẩy cửa ra, tay chân tê lại, ngơ ngẩn bước ra ngoài, nàng định đi lấy nước lạnh rửa mặt để lấy lại tinh thần.
Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa là đã đụng phải một người.
Đối phương tiến lên, vươn tay đỡ lấy nàng.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy là Tần Như Lương, lúc này nàng mới
nhớ hình như có loáng thoáng nghe người khác nhắc đến việc Tần Như Lương cũng ở trong biệt viện này dưỡng thương, còn là ở đối diện.
Tần Như Lương vốn đã có vết thương cũ, lần này lại bị thương không nhẹ, hắn ta hôn mê mấy ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.
Nhưng sắc mặt hắn ta vẫn không quá ổn, trên cánh tay và thắt lưng còn
quấn băng, chỉ có thể tùy ý khoác áo choàng miễn cưỡng xuống giường,
bước ra ngoài.
Bây giờ một cánh tay hắn ta vẫn còn được cố định bằng băng vải.
Hắn ta nghe nói Thẩm Nguyệt luôn túc trực trong phòng Tô Vũ nhiều ngày, ai khuyên cũng không chịu nghe.
Nàng đích thân chăm sóc cho Tô Vũ, cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi đàng hoàng, một tấc không rời.
Nhưng suy cho cùng, người Thẩm Nguyệt cũng không phải làm bằng sắt, cứ tiếp tục như thế thì nàng sẽ đổ bệnh mất.
Tần Như Lương cũng chỉ nghe thái y chữa trị vết thương cho mình nói việc này, đến khi có thể xuống giường, hắn ta đã lập tức đến đây ngay.
Khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Nguyệt mới biết thái y không nói quá chút nào.
Tần Như Lương chưa từng thấy dáng vẻ tiều tụy này của Thẩm Nguyệt.
Với nàng, Tô Vũ vẫn khác hẳn so với người ngoài, vì cứu hắn, nàng có thể không nghỉ không ngủ.
Trong lòng Tần Như Lương cảm thấy chua chát.
Hắn ta vẫn còn nhớ lúc mình bị sát thủ đá xuống núi đã nghe thấy Thẩm Nguyệt hét lớn tên của hắn ta.
Hắn ta nghĩ chỉ cần mình chịu làm gì đó cho nàng thì có thể nhận được báo đáp.
Nhưng bây giờ, so với Tô Vũ, hắn ta không hề là gì cả.
Người phụ nữ này vẫn là thê tử của hắn ta, ít nhất trên danh nghĩa là thế.
Nhưng nàng lại cố chấp như vì người đàn ông khác mà lại chẳng hỏi han, quan tâm gì đến hắn ta.
Thậm chí Tần Như Lương còn cảm thấy đố kỵ với Tô Vũ, cho dù mình có làm
bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không thể kéo người phụ nữ trước
mặt quay về với mình.
Chỉ đành trơ mắt nhìn nàng nhào vào lòng người khác.
Trước đây, hắn ta không có cảm giác rõ ràng như vậy, đó là vì trước đây
không có ai tranh giành nàng với mình, hắn ta cũng không có cảm giác
khẩn trương, bởi thế cứ nghĩ sau này còn rất nhiều thời gian, vẫn có thể từ từ bù đắp.
Bây giờ xem ra không thể nữa rồi.
Thẩm Nguyệt rút tay lại, mắt nhìn hắn ta, cuối cùng cũng nhớ hỏi một câu: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”
Tần Như Lương nói: “Vẫn ổn, thái y nói không bị thương đến chỗ nguy hiểm”.
Thẩm Nguyệt gật đầu nói: “Vậy thì tốt, ngươi vẫn nên quay về phòng nghỉ ngơi đi”.
Không nói được mấy câu, Thẩm Nguyệt bèn vòng qua người Tần Như Lương.
Tần Như Lương hỏi: “Cô đi đâu?”
“Rửa mặt rồi quay lại nấu thuốc!”
Tần Như Lương không ngăn nàng lại.
Không lâu sau, Thẩm Nguyệt đã quay lại, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh,
nàng thấy tỉnh táo hơn khá nhiều. Cung nhân đi theo mang nước suối tươi
mát và bếp than vào, Thẩm Nguyệt bắt đầu sắc thuốc.
Cung nhân vốn định làm nhưng thấy động tác của Thẩm Nguyệt khá thành thạo, họ không nhúng tay vào nữa.
Trong phòng có đặt đủ thứ loại dược liệu, nàng dùng tay cân nhắc liều lượng, sau đó cho vào nước rồi bảo cung nhân lui xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT