Tô Vũ chẳng những không buông mà còn tự nhiên dẫn nàng đi về phía trước, tay áo của hắn bồng bềnh, những ngón tay dài mảnh khảnh nắm chặt lấy
tay nàng, hắn dịu dàng nói: “Không sao, hiện tại mọi người đều đã ngủ
rồi".
Bóng đêm phía trước như loang lổ.
Thẩm Nguyệt bị Tô Vũ dẫn dắt nên chỉ có thể đi theo hắn về phía trước.
Nàng không cần nhìn rõ con đường dưới chân mình bởi vì Tô Vũ hiện tại
giống như chỗ dựa vững chắc nhất của nàng.
Cảm giác có ai đó để dựa vào... chính là bất luận như thế nào cũng không sợ té ngã.
Thẩm Nguyệt cong bàn tay lại muốn kéo tay hắn, nàng hỏi: "Chàng ở bên trong lâu như vậy, rốt cuộc đã nói chuyện gì thế?"
Tô Vũ nói: "Ta đã khai sáng cho hắn ta".
“Chàng khai sáng cho hắn ta?”, Thẩm Nguyệt liếc mắt một cái nhìn hắn rồi cười nói: “Chàng khai sáng cho hắn ta chuyện gì?"
“Khai sáng cho hắn ta cách ít tốn kém nhất để đạt được lợi ích lớn nhất
cho quốc gia”, Tô Vũ khẽ cười nói: "Không cần lúc nào cũng nghĩ đến việc đánh giặc, xâm chiếm ranh giới, rõ ràng vẫn còn có rất nhiều cách khác
để có thể giải quyết trong hòa bình".
"Hắn ta nghe lời chàng sao?"
"Sao lại không nghe lời chứ? Dù sao những điều đó cũng là vì lợi ích quốc gia".
Thẩm Nguyệt không hỏi thêm câu nào nữa, nàng đã không còn tâm lý cố chấp phải làm rõ tất cả mọi chuyện nữa.
Khi nào cần nói với nàng thì Tô Vũ chắc chắn sẽ nói với nàng.
Chỉ có điều nàng cũng không biết lúc nàng biết được mọi chuyện thì cục diện đã trở thành như thế nào.
Tô Vũ đưa nàng tới trước cửa phòng, nhìn thấy nàng vào phòng xong liền xoay người rời đi.
Ở trong ngục tối không thể nghỉ ngơi tốt, Thẩm Nguyệt nhìn thấy phòng đã chuẩn bị xong thì liền ngã xuống ngủ ngay lập tức.
Nàng ngủ thẳng giấc cho đến rạng đông.
Vì vậy khi Tô Vũ ký kết minh ước với hoàng đế Dạ Lương, Thẩm Nguyệt vẫn đang ở trong giấc mộng.
Đại Sở và Dạ Lương đã chính thức ký kết khế ước hòa bình, Đại Sở sẽ nhường lại ba tòa thành trì cho Dạ Lương.
Tất cả các đại thần của Dạ Lương đều không hiểu ngọn nguồn, trông gương
mặt của ai cũng đen như đít nồi, rõ ràng không hề mong muốn Đại Sở và Dạ Lương kết khế ước hòa bình như thế này.
Vốn dĩ Dạ Lương kiên quyết không chấp thuận với điều kiện của Đại Sở
nhưng không biết vì lý do gì mà hoàng đế của bọn họ lại đột nhiên đổi ý, cuối cùng lại đi chấp thuận.
Sau khi hai quốc gia ký kết xong khế ước hòa bình, Tô Vũ lại ký thêm một giao ước với hoàng đế Dạ Lương.
Giao ước này tất nhiên là được ký kết sau lưng các đại thần của Dạ Lương để tránh việc lọt tin tức ra ngoài, gây bất lợi lẫn nhau.
Hoàng đế đã in tỷ ấn lên giao ước, Tô Vũ cũng in dấu tay lên nó, hoàng
đế nói: "Sau này nếu như ngươi không tuân thủ giao ước thì ta nhất định
sẽ đem nó chiêu cáo thiên hạ, sẽ khiến cho ngươi không có chốn dung thân ở Đại Sở".
Tô Vũ lãnh đạm nói: "Nếu như ta vi phạm giao ước này thì đến lúc đó tùy ý bệ hạ xử trí".
Trong lúc Thẩm Nguyệt vẫn còn nhập nhèm mơ ngủ thì lại có cảm giác bên cạnh giường có người.
Nàng trằn trọc xoay người lại, chậm rãi mở mắt nhìn thoáng qua rồi lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Hừm, quả nhiên có một bóng đen đang đứng bên cạnh giường... Không đúng, sao trong phòng của nàng lại có người khác chứ?
Nàng thậm chí còn không nhận ra điều đó!
Sau khi lấy lại được chút ý thức, đại não đang hỗn độn ngay lập tức
thanh tỉnh trở lại, nàng đột nhiên mở mắt ra, quay phắt lại nhìn về phía đầu giường.
Kết quả nàng phát hiện bên giường quả nhiên có một người đang mở to đôi
mắt đen nhánh sáng ngời nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
Đôi mắt ấy có chút gì đó ngây thơ, không giống như có bất kỳ ác ý nào.
Sau khi nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, Thẩm Nguyệt liền kinh ngạc hét lớn một tiếng, đối phương cũng sợ hãi và hét lên: "Á!"
Chuyện Thẩm Nguyệt đột nhiên hét lên đã khiến cho đối phương giật mình ngửa ra sau rồi ngã phịch xuống đất.
Thẩm Nguyệt vuốt lại mái tóc rối bù, nàng khoanh chân ngồi trên giường,
lông mày nhíu lại, nàng trừng mắt nhìn kẻ đang ngã trên mặt đất rồi nói: "Ngươi là ai? Đến phòng ta làm gì?"
Kẻ đó là một thanh niên trông có vẻ nhỏ tuổi hơn Hạ Du một chút. Cách
hắn ta ăn mặc phục trang rất sang trọng, hắn có đôi mắt lanh lợi cùng
hai hàng mày kiếm, ngũ quan tinh xảo sáng láng.
Chẳng qua chuyện hắn ta đột ngột xuất hiện trong phòng Thẩm Nguyệt đã khiến cho nàng cực kỳ không vui.
Do đó giọng nói của nàng nghe vô cùng tức giận.
Nhìn thanh niên này da mỏng thịt mềm, nhất định là chưa từng trải qua đau khổ.
Hắn ta rất không hài lòng với việc Thẩm Nguyệt đột ngột khiến cho hắn ta sợ hãi ngã xuống đất, hắn ta cảm thấy rằng điều đó đã làm tổn hại khí
độ cùng mặt mũi của hắn ta.
Thanh niên kia đứng dậy, phủi phủi y phục rồi nói: "Ta là lục hoàng tử
của Dạ Lương! Phụ hoàng hạ lệnh bảo ta dẫn cô đi thăm quan hành cung.
Sao cô lại hung dữ như vậy chứ!"
"Ngươi vào phòng ta không nói lời nào, còn trách ta hung dữ? Chẳng lẽ ta không nên hung dữ với ngươi hay sao?", Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn ta nói: "Cha ngươi bảo ngươi dẫn ta đi tham quan, đầu óc của ông ta hỏng
rồi hay sao?"
Lục hoàng tử nói: "Phụ hoàng của ta nói về sau tất cả mọi người đều là người một nhà, không được xem nhau như người xa lạ!"
"Ta nhổ vào, ai là người một nhà với ngươi chứ?"
“Á, một công chúa sao có thể lỗ mãng như vậy!”, lục hoàng tử đỏ mặt giận dữ, trừng đôi mắt lớn vô hại nhìn nàng.
Thẩm Nguyệt chống nạnh, nhếch miệng cười nói: "Lỗ mãng? Mới như thế còn
chưa đâu vào đâu, nếu như ngươi còn không đi ra ngoài thì có tin là ta
sẽ đánh ngươi hay không?"
Ban đầu lục hoàng tử còn không tin, nhưng khi thấy Thẩm Nguyệt bước ra
khỏi giường với đôi chân trần và chuẩn bị bước đến xử lý hắn ta thì hắn
ta liền quay đầu chạy ra ngoài rồi nói: "Đúng là bà la sát, đi thì đi,
ta cũng không thèm làm thân với cô!"
Khi Tô Vũ đến thì Thẩm Nguyệt đã tắm rửa thay y phục xong.
Nàng hỏi: "Chuyện của cái gã lục hoàng tử kia là gì vậy? Từ sáng sớm thì hắn ta đã vào phòng của ta rồi".
Tô Vũ khẽ cau mày liền hỏi: "Hắn ta đã làm gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT