Đối đầu với một kẻ tâm tư kín đáo như thế, chưa chắc đã là một chuyện
tốt, dạng người bồng bột lỗ mãng như Triệu Thiên Khải vẫn dễ đối phó
hơn.
Tô Vũ giống như một con sói núp trong bóng tối, lên kế hoạch cho mọi thứ.
Thế nhưng người như vậy chỉ ủ mưu tính kế vì một vị công chúa tiền
triều, mà bản thân hắn không có chút dã tâm nào, nói ra hoàng đế Dạ
Lương cũng không tin lắm.
Tô Vũ mỉm cười: “Tất nhiên không phải là miễn phí rồi”.
“Ngươi nói đi, ngươi muốn điều kiện gì”.
“Liễu Thiên Hạc”.
Hoàng đế hiểu ngay: “Trẫm nghe tướng quân của trẫm nói, hắn ta là tội
phạm đào thoát của Đại Sở, trong lúc ở quân doanh chỉ một lòng muốn giết ngươi và Tĩnh Nguyệt công chúa”.
Tô Vũ thản nhiên như không: “Đúng vậy, Tô mỗ và hắn ta có chút khúc mắc”.
“Nhưng hiện giờ hắn ta là võ tướng của Dạ Lương. Người này là tướng tài
bất phàm, vì Dạ Lương ta lập không ít quân công. Nếu muốn trẫm giao hắn
ta cho ngươi, nhất thời trẫm thấy không nỡ”.
Chính bởi vì hoàng đế Dạ Lương nhắm trúng tướng tài của Liễu Thiên Hạc,
tuy rằng vẫn luôn nhốt hắn ta trong đại lao, nhưng từ đầu đến cuối vẫn
không hạ lệnh trừng phạt hắn ta.
Trông có vẻ như ông ta không định giao Liễu Thiên Hạc cho Đại Sở xử lý.
Hoàng đế tiếc tài, người mà Đại Sở không cần, Dạ Lương không đến mức
không dung nạp nổi. Thế nên ông ta vốn định đợi khi Tô Vũ và Thẩm Nguyệt rời khỏi Dạ Lương sẽ thả Liễu Thiên Hạc ra ngoài.
Tô Vũ ý vị thâm trường: “Bệ hạ nói rằng hắn ta biết trước thiên cơ, có
thể tính ra được động tĩnh tiếp theo của Đại Sở ư? Trên thế giới này
được mấy người biết trước thiên cơ”.
Hoàng đế khẽ nhướng mày: “Ý ngươi là hắn ta có gian tế ở Đại Sở? Đó cũng nhân tài đắc lực dưới trướng trẫm, cho dù hắn ta không thể biết trước
thiên cơ, nhưng trong hành quân bố trận vẫn nhiều lần cho ra quyết sạch
diệu kỳ, rất đáng để trẫm coi trọng”.
Khóe môi Tô Vũ khẽ nhếch lên: “Nhiều lần cho ra quyết sách diệu kỳ, bên
trong thành Huyền quả thực có tai mắt của hắn ta, nhưng theo ta được
biết, những kế sách kia cũng không phải do hắn ta nghĩ ra, mà là sau
lưng có cao nhân chỉ điểm”.
“Cao nhân đó là ai?”
“Điều này Tô mỗ không rõ”.
Hoàng đế bán tín bán nghi, cười khẩy nói: “Nếu hắn ta vô dụng như thế,
tại sao ngươi phải đổi lấy hắn ta? Chẳng lẽ chỉ vì hắn ta là tội phạm
đào thoát của Đại Sở? Người làm chuyện lớn như ngươi không đến mức phải
so đo tính toán vì một tên tội phạm”.
Tô Vũ đáp: “Có khúc mắc chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là để làm công chúa vui”.
Hoàng đế kinh ngạc: “Ngươi cũng muốn lấy lòng Tĩnh Nguyệt công chúa?”
Tô Vũ chỉ nói: “Nếu bệ hạ bằng lòng trao đổi, Tô mỗ sẽ nói cách, không
bằng lòng thì thôi. Chỉ mong phân lượng của Liễu Thiên Hạc có thể so bì
với kế sách thiên thu của Dạ Lương mười năm sau”.
Chỉ một con người, so với kế sách của cả quốc gia, tất nhiên không đủ sức nặng.
Thấy Tô Vũ đang định cáo lui, cho dù hoàng đế Dạ Lương biết hắn đang lấy lùi làm tiến, nhưng vẫn không khỏi buồn bực: “Hay là ngươi cứ nói thử
xem, nếu đúng là kế hoạch hay, trẫm giao Liễu Thiên Hạc cho ngươi cũng
không sao”.
Tô Vũ mỉm cười vô hại: “Đợi khi Đại Sở bình định, bệ hạ có thể đưa hoàng tử đắc lực tới Đại Sở làm hoàng phu”.
Hoàng đế Dạ Lương nghe xong nổi giận: “Ngươi đang sỉ nhục trẫm sao, bắt
hoàng tử của trẫm đi làm hoàng phu, điều này khác gì nữ nhân làm thê làm thiếp cho người ta!”
Tô Vũ thong thả đáp: “Nói thật lòng, Đại Sở không thể do nữ nhân làm chủ mãi được, sau Tĩnh Nguyệt công chúa, tương lai ai chấp chưởng quyền
chính Đại Sở, vẫn chưa quyết định”.
Hoàng đế Dạ Lương lập tức bình tĩnh ngay: “Câu này của ngươi có ý gì?”
Tô Vũ nói: “Nếu Tĩnh Nguyệt công chúa tương lai cùng hoàng phu sinh ra
long tử, vậy thì có thể kế thừa đại thống. Con của hoàng phu chấp chưởng Đại Sở, vậy chẳng phải là không mất một binh lính nào cũng vẫn thuộc về huyết mạch Dạ Lương sao”.
Hoàng đế Dạ Lương như bừng tỉnh, nhưng ông ta vẫn nói: “Người tính toán
như ngươi, người thông minh như Tĩnh Nguyệt công chúa mà lại để con trai của hoàng phu Dạ Lương kế tục Đại Sở?”
“Có thể trở thành người thừa kế của Đại Sở, tất nhiên không phải con của hoàng phu xuất thân bình thường được. Điều này không chỉ vì chú trọng
tới huyết thống, mà còn cần sự ủng hộ và vây cánh từ bên cha”.
Lời của Tô Vũ cũng có lý, thẳng thừng nói rõ ra cũng không phải là không thể. Chuyện gì cũng có mặt lợi mặt hại, phải xem ông ta lựa chọn ra
sao.
Chọn ổn thì hại có thể biến thành lợi, chọn không ổn thì lợi có thể biến thành hại.
Nếu hoàng đế Dạ Lương đã bắt đầu có ý định từ bây giờ, vậy thì ông ta phải giúp Tĩnh Nguyệt công chúa rồi.
Đợi khi đại nghiệp của Tĩnh Nguyệt công chúa đã thành, Dạ Lương đưa
hoàng tử tiến vào Đại Sở làm hoàng phu, chỉ cần bỏ công sức, vậy thì đứa trẻ sau này là con cháu của Dạ Lương!
Đúng là không tốn bất kỳ toan tính nào, chỉ cần một chút huyết mạch là làm được!
Tĩnh Nguyệt dù sao cũng là nữ nhân, nàng ta cũng phải sinh con chứ.
Cho dù danh xưng hoàng phu không quá vẻ vang, nhưng chỉ cần nhẫn nhịn
nhất thời. Một khi có con rồi, tương lai hoàng phu sẽ là cha của tân đế
Đại Sở.
Thiên hạ này từ đầu đến cuối vẫn coi trọng nam nhân.
Không thể không nói, Tô Vũ đã đưa ra cho hoàng đế Dạ Lương một chủ ý cực hay.
Hoàng đế tiếp nhận chủ ý này của Tô Vũ: “Liễu Thiên Hạc tùy ngươi xử trí”.
Phải tương kế tựu kế, chứ không để cái lợi trước mặt ngăn cản.
“Tạ bệ hạ”.
Ra khỏi đại điện, gió núi nổi lên, làm cho ánh đèn dưới chân cũng lung lay theo.
Gió đêm hất tung vạt áo của Tô Vũ.
Khi ngẩng đầu lên, hắn trông thấy Thẩm Nguyệt đang đợi mình cách đó không xa, bèn bước xuống bậc thềm, đi về phía nàng.
Thẩm Nguyệt cười cười, định rút tay ra nhưng không được: “Vốn là ngày
nóng bức mà, hỏi ta lạnh hay không, không thấy lạ sao. Nhưng bên ngoài
gió thổi to thật đấy. Đây là tiền điện của hoàng đế, chàng mau buông
tay”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT