"Nương nương! Không hay rồi! Không hay rồi!" Một tiểu cung nữ từ bên ngoài hối hả chạy vào tẩm cung, khóe mắt đã đỏ hoe.
"Có chuyện gì?" Đình Nguyệt Hy ở trên trường kỷ đứng bật dậy, từ nãy đến giờ lồng ngực nàng cứ quặn nhói không yên, ngay cả tâm tình cũng lo lắng bất thường, tim co bóp dồn dập, không hiểu tại sao.
Chắc chắn là có chuyện không hay sắp xảy ra!
Quả nhiên, tiểu cung nữ kia nói ra cho nàng nghe một tin tức hết sức động trời: "Nương nương, Bát công chúa bị rơi xuống nước!"
"Ngươi nói cái gì?" Đình Nguyệt Hy suýt chút nữa đã ngã ngang bất tỉnh, nàng bấu chặt vào thành trường kỷ, "Sao lại bị rơi xuống nước? Đâu rồi? Nó đâu rồi? Nhan Nhan của bổn cung đâu rồi?"
"Nương nương, Tiêu tỷ đang chẩn mạch cho công chúa ở phòng bên!"
Đình Nguyệt Hy nghe thế, liền tức tốc chạy đi, sang đến gian phòng bên cạnh, đã thấy Tống Như Quỳnh đang nhắm mắt chẩn mạch cho Sở Hy Nhan.
Nàng biết, trong thời khắc này không được làm phiền Tống Như Quỳnh, nhưng nhìn gương mặt tròn trĩnh khả ái của Sở Hy Nhan đã trắng bệch, mặt nàng cũng dần dần không còn chút huyết sắc nào.
Sở Khuynh Hàn cũng đã bỏ luôn cả giờ học thi họa ở Thái Học viện, tự mình chạy về đây thăm hoàng muội.
"Mẫu phi, Nhan Nhan sao rồi?" Mặt Sở Khuynh Hàn đã thấm đẫm một tầng mồ hôi, bé nhìn hoàng muội yên lặng nằm trên giường, trong lòng cũng lo lắng không yên.
"Hàn Hàn ngoan, hoàng muội của con nhất định sẽ không sao đâu." Đình Nguyệt Hy ôm chầm lấy nhi tử, trong lòng nàng bất an cùng lo lắng đã chiếm đóng quá nửa, nhưng nàng cũng không thể để lộ trước mặt Sở Khuynh Hàn được, vì vậy, nàng chỉ có thể kiềm nén nỗi sợ trong lòng lại mà an ủi nhi tử.
Sở Khuynh Hàn cũng ôm lại nàng thật chặt, càng thể hiện rõ nỗi bất an trong lòng.
Thật lâu sau, Tống Như Quỳnh mới mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Đình Nguyệt Hy, nàng ta không còn cách nào khác đành quỳ xuống: "Nương nương, Ngũ hoàng tử, xin bớt thương tâm!"
Tống Như Quỳnh nói ra lời này...
Nói ra lời này...
Là có ý gì chứ?
Đình Nguyệt Hy lững thững bước đến trước mặt Tống Như Quỳnh, nàng ngồi xuống, trước mắt ẩn hiện một tầng sương mờ, nàng mấp máy môi, run run nói ra từng chữ: "Ngươi... ngươi...Dương... Dương Như... ngươi nói... sao bổn cung phải bớt thương tâm?"
"Nương nương..." Tống Như Quỳnh cắn môi, nước mắt cũng trào ra, "Bát công chúa... nước đã ngập trong phổi... nô tỳ lực bất tòng tâm... Công chúa... tạ thế rồi!"Đình Nguyệt Hy nghe như tai mình ù đi, nàng quay đầu nhìn về phía Sở Hy Nhan nằm trên giường, sau đó lại nhìn đến Tống Như Quỳnh, nàng nắm lấy bả vai đối phương, hai tay bỗng dưng dùng lực bấu chặt, "Dương Như... ngươi... ngươi chỉ nói đùa thôi có đúng không?Nhan Nhan...Nhan Nhan của bổn cung... không thể chết... nó không thể chết! Nó còn nhỏ như vậy... còn nhỏ như vậy... Dương Như... nói cho bổn cung nghe... Nói đi! Ngươi chỉ là nói giỡn, Nhan Nhan của bổn cung rất ổn... rất ổn... nó chỉ là đang ngủ... đang ngủ thôi... có đúng không?"
Những lời nàng nói ra lúc này, sao lại giống với Triều Nhã Miên ngày trước đến vậy?
Biểu cảm so ra cũng y như đúc.
"Nương nương... lời nô tỳ nói là thật... nương nương... xin người nén bi thương..." Nói rồi, Tống Như Quỳnh gục đầu xuống, tựa như đối với thần tiên cao thượng quỳ lạy nàng.
Nhưng bả vai của nàng ta cũng đã run lên, khóc lóc nức nở.
Tất cả cung nữ trong gian phòng nhỏ đồng loạt quỳ xuống, tỏ vẻ tiếc thương cho tiểu công chúa xấu số.
Đình Nguyệt Hy tiến về phía giường, nhìn gương mặt trắng bệch của nữ nhi nằm trên giường, tay nàng run rẩy chạm đến làn da đã lạnh đi của Sở Hy Nhan, nước mắt tầng tầng trào dâng, trong lòng chứa tất cả thương tâm cùng đau lòng khôn xiết, nàng chỉ gào khóc lớn hơn, hung hăng ôm lấy tử thi đã tái lạnh vào trong lòng.
Đau đớn, thương tâm, tuyệt vọng, chua xót cùng bi ai, tất cả như hòa lẫn vào trong những giọt nước mắt trong suốt kia mà rơi xuống.
Tiếng khóc than của từng người từng người hòa vào nhau, tạo ra khung cảnh tang thương khôn xiết, thấu tận trời xanh.
...
Ngày mùng năm tháng Chạp năm Thiên hoàng Đế Minh thứ mười bảy, Lung Nguyệt Công chúa tạ thế, hưởng dương ba tuổi.
Tiếng khóc cứ văng vẳng trong Phượng Thiên cung đến nay cũng đã được ba hôm, từng sợi vải đen thuần giăng đầy cung điện.
Toàn bộ cung nhân trong cung đều đã đổi sang mặc kimono đen, ngay cả dây vải buộc tóc trên đầu các cung nữ cũng được chuyển thành sắc đen tuyền thê lương.
Đình Nguyệt Hy vì thương tâm quá độ, ngay cả ăn uống cũng không màng, thức trắng hai đêm liền.
Nàng khóc đến ngất lên ngất xuống mấy lần, mắt cũng đã sưng húp cả lên, sắc mặt tiều tụy đi trông thấy,Tống Như Quỳnh nhìn nàng như thế cũng thật không đành lòng, mới dùng ngân châm khiến nàng bất tỉnh.
Bây giờ, nếu không ngủ, nàng nhất định sẽ chạy ra đại điện trông chừng linh cữu của Sở Hy Nhan.
Đàn Diệp Hương ở phụ trách đốt giấy tiền bên cạnh linh cữu, đôi khi cũng sẽ có cung phi đến đây bày tỏ tiếc thương, nhưng Đàn Diệp Hương hiểu rõ, các nàng đến đây là để xem nương nương nhà nàng thê thảm cỡ nào, Phượng Thiên cung sa cơ thất thế thế nào.
Nhưng vẫn đối các nàng khấu đầu tạ ơn.
Đến khi trời chiều ngã về tây, tiễn các phi tần đi rồi, cánh cửa đỏ thẫm rộng lớn của Phượng Thiên cung mới nặng nề khóa lại, Đàn Diệp Hương mới thở dài một hơi, phân phó cung nhân trong cung lo liệu mọi việc xong, mới chậm rãi trở về đại điện, cùng các nhà sư niệm kinh siêu độ cho Bát công chúa.
Bên trong tẩm cung của Đình Nguyệt Hy đã được cung nhân thắp nến.
Có lẽ vì trong lòng thê lương, nên khi nhìn ánh nến lại cảm thấy đó là giọt nước mắt sáng rực.
Tống Như Quỳnh si ngốc nhìn chằm chằm ánh nến trên bàn, thình lình phía sau truyền đến một tiếng gọi: "Như Quỳnh."
Nhất thời Tống Như Quỳnh hồi phục tinh thần, xoay người chạy gấp tới mép giường: "Nương nương!"
Chẳng biết Đình Nguyệt Hy đã tỉnh từ lúc nào. Nàng chậm rãi quay đầu, trong mắt tràn đầy trấn tĩnh, chỉ vì thương tâm quá độ nên thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng thần thái và giọng nói đã khôi phục lại sự an tĩnh của ngày thường: "Bổn cung cảm thấy đói rồi, bỗng dưng lại muốn ăn chút gì đó..."
"Vâng." Tống Như Quỳnh rưng rưng nước mắt, cười nói, "Nô tỳ lập tức căn dặn trù phòng chuẩn bị ngay."
Đình Nguyệt Hy lại nhẹ nhàng nói: "Bổn cung muốn ăn bánh gạo hoa anh đào, ngươi đi làm cho bổn cung, có được không?"
Bánh gạo hoa anh đào chính là món mà nàng đã từng dùng để gây ấn tượng với Thái hậu, Thiên hoàng cùng Hoàng hậu năm đó.
Tống Như Quỳnh có chút do dự, "Nương nương, bây giờ mà làm thì cũng phải đợi rất lâu mới hoàn thành. Ba hôm nay người ngay cả một giọt nước cũng không uống, hay là trước hết để nô tỳ dặn dò các ma ma ở trù phòng chuẩn bị một ít cháo tổ yến cho người được không?"
Đình Nguyệt Hy lại lắc đầu, lộ ra một chút bướng bỉnh: "Không, bổn cung chỉ muốn ăn bánh gạo hoa anh đào thôi!"
Tống Như Quỳnh thực không đành lòng cự tuyệt Đình Nguyệt Hy, thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn là đồng ý: "Vâng, nô tỳ sẽ đi làm ngay đây, nương nương cứ nghỉ ngơi thật tốt. Nô tỳ làm xong sẽ lập tức sai người dâng lên."
Nhìn bóng lưng Tống Như Quỳnh vội vàng rời đi, nàng chỉ nhắm hờ mắt lại.
Như Quỳnh, xin lỗi...
Nàng thật sự không muốn ăn bánh gạo hoa anh đào, bản thân cố ý chọn món ăn này là vì nàng biết, để làm được một đĩa bánh gạo ngon thì phải tốn rất nhiều thời gian.
Ý muốn của nàng, chính là để có thể tách khỏi sự giám sát của Tống Như Quỳnh.
Nàng biết rõ, Tống Như Quỳnh sợ nàng nghĩ quẩn, nên mới cố tình ở bên cạnh nàng xuyên suốt như vậy.
Sau khi Tống Như Quỳnh rời đi không lâu, Đình Nguyệt Hy cũng chậm rãi leo xuống giường, bước từng bước một ra khỏi tẩm cung.
Hầu như tất cả cung nữ bây giờ đã ở trong đại điện canh chừng linh cữu, số ít còn lại thì lo dọn dẹp ở sân sau, bây giờ Tống Như Quỳnh rời đi, bên cạnh nàng cũng không còn bất cứ người nào nữa.
Gió lạnh thổi qua, chẳng biết hoa anh đào đã tàn lụi từ lúc nào, chỉ còn cành khô trơ trọi giữa làn gió chập chờn, không sao tả hết sự tiêu điều thê lương.
Nàng lướt qua cành khô ấy, phóng tầm mắt nhìn thành lâu cách đó không xa, gương mặt cũng hiện lên sự tiêu điều thê lương, khẽ khàng cười nói: "Có lẽ, từ khi trọng sinh đến thế giới này, ta đã phạm phải vô số sai lầm."
Tháo trâm cài tóc trên đầu không chút để ý ném xuống mặt đất, nàng cười nói: "Chính ta đã hại chết Miên tỷ tỷ cùng hài tử mà tỷ ấy trân trọng."
Một khuyên tai ngọc lấp lánh vứt trên mặt đất bị đế giày của nàng vô tình giẫm nát. Nàng giơ tay tháo xuống một bên khuyên tai ngọc khác, cười nói: "Cũng chính là ta sai, lại quyết định dấn thân nơi thâm cung này, quyết định trở thành một cung phi, tham luyến tình yêu nam nữ, hy vọng có được tình yêu của Đế vương cao thượng..."
Trâm cài tóc, khuyên tai ngọc, từng cái từng cái từ trên người nàng rơi xuống, tựa như sự cố chấp của nàng trong quá khứ, cố chấp ân hận, cố chấp tình yêu.
Bất tri bất giác, trên người nàng không còn gì ngoài một bộ y phục mỏng manh trắng thuần, không còn vật nào nữa, nàng đứng trên thành lâu thật cao, vạt áo tung bay theo chiều gió.
"Mắc thêm lỗi lầm nữa, cái sai lớn nhất của ta chính là mang theo Nhan Nhan trở về Bình An Thành." Nàng đau khổ nhắm mắt lại, "Nếu là ở Di Hòa viên, con vẫn sẽ được đeo đuổi y thuật mà nó yêu thích, nếu còn ở Di Hòa viên, con sẽ vô ưu vô lo mà lớn, không sợ những kế sách âm hiểm của đám nữ nhân kia. Thân là mẫu thân nhưng ta không cách nào bảo vệ được con, hết thảy đều là lỗi của ta, Nhan Nhan..."
Từ trên trời giáng xuống từng hạt mưa rơi tí tách kèm theo bông tuyết nhỏ. Đình Nguyệt Hy chậm rãi ngước mắt nhìn lên bầu trời, vươn tay đón nhận làn mưa tuyết. Bông tuyết hòa tan trong lòng bàn tay, thâm tâm nàng chua xót vô cùng...
Nàng rưng rưng nước mắt, nhưng khóe môi vẫn vẽ ra một nụ cười cay đắng, "Miên tỷ tỷ, muội đã hứa sẽ trả thù cho tỷ, nhưng muội lại không làm được, muội đã hứa với tỷ rằng sẽ sống thật tốt nhưng rốt cuộc muội cũng không làm được. Muội rất mệt mỏi, muội thật sự chán nản rồi, đáng lý ra ông trời không nên cho muội sống lại, càng không nên để muội đặt trọn tình cảm nơi Đế vương, tất cả mọi thứ muội làm ngay từ đầu đều là sai trái, tất cả mọi chuyện đau thương đến với tỷ đều là do một tay muội gián tiếp gây ra, tại nơi đây, muội sẽ lấy chính sinh mạng này để bù đắp tất cả những sai lầm muội đã phạm phải..."
Nàng chính là một ngọn cỏ, nhưng ngọn cỏ này đã sơ xác đến mức sắp bị nhổ bật cả gốc...
...thôi, đằng nào rồi cũng chết, đằng nào nàng cũng đã đau khổ trăm bề, chi bằng hãy để nàng tại nơi đây chết đi, sau đó xuống suối vàng gặp lại Nhan Nhan mà nàng yêu quý.
Mệt mỏi...
Nàng thật sự quá mức mệt mỏi rồi.
"Tỷ tỷ, thì ra cảm giác ngày đó của tỷ... chính là như thế này..." Nàng nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, thần thiếp xin lỗi người... Hàn Hàn... ta xin lỗi con..."
Nàng bỗng nhiên giang hai tay ra, giống như một chú chim bồ câu màu trắng, từ thành lâu Bình An Thành cao chót vót mà rơi xuống.
Hết chương 122.
[Tác giả có điều muốn nói:
Hú le! Như đã nói: Đã có cẩu huyết là sẽ có nhé 😜
Ad đã viết xong bộ truyện này rồi, chỉ chờ Au beta thôi 🥲
Au tin là nhiều bạn đọc xong chương này sẽ góp ý cho Ad,có thể là chê Ad thiếu sáng tạo hoặc cốt truyện không còn hấp dẫn nữa...
Nhưng mọi người kiên chì đợi, nhé. Ad vừa khỏi bệnh, Au cũng không dám phàn nàn nhiều.
Vậy nha, chúc các bạn đọc vui vẻ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT