"Lời ngươi nói là thật?"

Nếu nàng ta đã từng hạ sinh hài tử, khi thị tẩm lần đầu tiên, các ma ma quản sự Kính Sự phòng không thể không phát hiện ra.

Nhất định còn có uẩn khúc.

"Nương nương, lời nô tỳ nói là thật, những vật này đều là mật thám của chúng ta tra ra được!"

"Được rồi, ngươi lui xuống, tiếp tục sai người đi điều tra rõ chuyện này cho bổn cung."

Lần đầu tiên của nữ nhân thông thường sẽ có máu, hắn thị tẩm Diễm Quý tần, không tài nào lại không phát hiện ra.

Trừ phi có người đứng sau ngăn chặn điều đó.

Là ai? Sở Cửu Khuynh hay là Thái Hậu?

Hoặc chính Quý Tuệ Lam?

Chuyện này càng lúc càng thêm quỷ dị rồi, nếu lan truyền ra ngoài, Thiên hoàng Thiên Quốc lập một nữ tử đã thất tiết làm cung phi, sỉ diện hoàng gia còn đâu nữa chứ?

Nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.

...

Trường Thọ cung.

Quý Tuệ Lam đoan trang nhu mì dâng đến cho Thái hậu một chén trà đào.

"Thái hậu, dạo này bệnh phong thấp của người chuyển biến tốt không?" Đôi tay thon nhẹ của nữ tử xoa bóp bả vai cho bà.

"Bệnh của ai gia chỉ là bệnh cũ, ngươi cũng không cần lo lắng quá!" Thái hậu nhìn sang nàng ta, vô tình hỏi: "Diễm Quý tần, ngươi sinh vào ngày nào?"

"Hồi bẩm Thái hậu, thần thiếp sinh vào ngày hai mươi lăm tháng Ba, giờ Tý." Quý Tuệ Lam cười cười, không biết vô tình hay hữu ý liền giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai, trên cánh tay trắng nõn có một vết bớt màu hồng nhạt đã được dùng bút vẽ thành một hình mặt thỏ cực kì khả ái.

Thái hậu chụp lấy tay nàng ta, gắt gao nhìn chằm chằm, "Vết bớt... vết bớt này... từ đâu mà ngươi có?"

"Thái hậu, khi mới sinh ra, thần thiếp đã có vết bớt này rồi, lúc còn nhỏ, khi những hài tử nhìn thấy nó đều rất là sợ hãi, không muốn cùng thần thiếp chơi đùa, sau này mẹ thần thiếp thấy thần thiếp buồn rầu, có chút không nỡ nên mới dùng bút vẽ lên thành hình mặt thỏ, cực kì đáng yêu!" Quý Tuệ Lam cười đến rạng rỡ, vô ưu vô hại.

Những chuyện nàng ta kể ra, đều giống hệt với kí ức khi xưa của Thái hậu về tiểu công chúa Sở Song Cầm.

"Thần thiếp vẽ thỏ thực xấu, khiến Thái hậu chê cười rồi." Quý Tuệ Lam quỳ xuống trước mặt bà, "Thần thiếp nguyện để cho Thái hậu trách phạt!"

Thái hậu đang cố đè nén vui sướng nên giọng nói có chút run rẩy: "Hài tử ngoan, con vẽ khéo như vậy, ai gia rất thích, sao ai gia có thể trách tội con chứ? Không sao, đừng sợ nữa, nha?"

Quý Tuệ Lam chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại Thái hậu, nụ cười trên mặt ôn hòa mềm mại, là dáng vẻ tươi cười mà Thái hậu thích nhất.

Nhưng mà... so với bộ dáng ngây thơ vô hại thường ngày thì lúc này lại kém hơn rất nhiều.

...

Ngày hai mươi lăm tháng Chín, trong cung bỗng chốc lan truyền ra một tin tức động trời...

Phượng Nghi cung.

"Cái gì?" Hoàng hậu đập tay xuống phượng án trước mặt, gắt gao nhìn chằm chằm Hồng Nha, "Ngươi nói Thái hậu muốn làm gì?"

"Nương nương, Thái hậu muốn... muốn... muốn... tấn phong Hiền phi làm Quý phi..." Hồng Nha sợ sệt lặp lại lời mình vừa nói, "Khi nãy nô tỳ thấy Thái hậu ngồi trên phụng liễn đi... đi... đi đến Long Thần điện, muốn nói chuyện này với Bệ hạ!"

"Sao có thể chứ?" Hoàng hậu vươn tay chạm vào bụng mình, nhất thời lời nói thốt ra có chút khó khăn, "Nàng ta mới trở về còn chưa tròn một tháng, có công lao gì mà có thể tấn phong Quý phi?"

Hoàng hậu đối với chuyện nàng từ chối hợp tác với mình vẫn còn ghi hận đây.

Bỗng lúc này, bên ngoài có một cung nữ chạy vào, "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, có Diễm Quý tần cầu kiến."

"Diễm Quý tần?" Hoàng hậu thoáng nhíu mày, nàng ta và Quý Tuệ Lam không có gì quen thân, đến đây làm gì?

Nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Quý Tuệ Lam xinh tươi rực rỡ bước vào trong tẩm cung, nhún người thi lễ: "Thần thiếp xin tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!"

Hoàng hậu cũng không cho nàng ta đứng dậy, chỉ nói: "Xem ra gần một tháng học tập cung quy với Hiền phi, muội đã tiến bộ lên không ít, khi gặp bổn cung đã biết chào hỏi rồi."

Quý Tuệ Lam thư thả đứng dậy, tự mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, "Hoàng hậu nương nương, người có muốn cùng thần thiếp hợp tác hay không?"

Hoàng hậu tuy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn thản nhiên hỏi lại: "Bổn cung và muội là kẻ thù không đội trời chung, làm sao có thể hợp tác?"

"Thần thiếp và người có thể trở thành bằng hữu." Quý Tuệ Lam nghiêm túc nhìn Hoàng hậu, "Bởi vì chúng ta có cùng chung một kẻ thù."

Kẻ thù đó chính là Đình Nguyệt Hy.

Hoàng hậu nghe thế, liền chậm rãi cong khóe miệng: "Diễm Quý tần, bổn cung thật sự càng ngày càng thích muội rồi."

Nàng ta nói đúng, bọn họ có thể trở thành bằng hữu...

...trước lúc Đình Nguyệt Hy chết đi.

"Một tháng nay, thần thiếp đã có được sự tin tưởng của Thái hậu, chỉ cần thần thiếp mất đi một sợi tóc thôi, kẻ gây tổn hại cho thần thiếp, nhất định sẽ lãnh hậu quả thích đáng."

"Muội làm sao có thể khiến cho Thái hậu tin tưởng? Muội đừng quên, Hiền phi từ khi vào cung đã được Thái hậu vô cùng yêu thích, ba năm ở Di Hòa viên đều phụng dưỡng Thái hậu ân cần tận tâm." Hoàng hậu thoáng nhíu mày, trong lòng tràn ngập hồ nghi.

"Thái hậu có một cô công chúa mất tích từ nhỏ, tên gọi Sở Song Cầm!" Quý Tuệ Lam phe phẩy quạt tròn, cười nói, "Thần thiếp giả thành nàng ta là được rồi."

"Thông tin về nàng công chúa đó luôn được giữ kín, làm sao muội biết được?" Hoàng hậu nhíu chặt mày lại, cũng đã hiểu ra phần nào.

"Mọi người đều nói Hiền phi thông minh mưu trí... nhưng đáng tiếc, vẫn còn là một nữ nhân ngây thơ." Quý Tuệ Lam buông cây quạt cổ trên tay xuống, cười mỉm, "Chỉ cần có một bằng hữu ở bên, nàng ta liền khai hết sự thật ra rồi..."

"Khoan đã!" Hoàng hậu chợt cắt ngang lời nàng ta, "Hiền phi xưa nay không phải loại người dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, thông tin nàng ta nói, liệu có đáng tin?"

"Khi thần thiếp đem những gì Hiền phi nói ra cho Thái hậu nghe, bà ta có phản ứng rất lớn, nhất định là thật!" Quý Tuệ Lam nói như chém đinh chặt sắt.

"Vậy, muội định làm thế nào để đối phó Hiền phi?" Hoàng hậu ngờ vực hỏi.

Quý Tuệ Lam giơ ngón trỏ đến giữa môi, "Suỵt! Hoàng hậu nương nương đừng nóng lòng, thần thiếp sẽ dựng một vở kịch thật hay cho người xem!" Sau lại cười hết sức vô hại, "Khi đó, nương nương chỉ cần mang theo Thái hậu và Bệ hạ đến Bảo Hương lầu là được."

...

Từ cuối tháng Chín đến cuối tháng Mười Một năm nay, Thái hậu không hề triệu kiến Đình Nguyệt Hy đến cung Trường Thọ hàn huyên như trước nữa.

Bên trong Bảo Nguyệt lầu, Thái hậu lấy ra một chuỗi ngọc bích, sau đó tự tay đeo lên cổ tay Quý Tuệ Lam.

Hạt ngọc xanh như nước mùa xuân càng làm nổi bật cánh tay trắng mịn như ngó sen của nàng ta.

Thái hậu vuốt tóc Quý Tuệ Lam, mặt mũi hiền lành cười nói: "Càng ở bên nhau lâu càng khiến ai gia cảm thấy thân thiết. Đây chỉ là món quà nhỏ thôi, nhận lấy đi."

Quý Tuệ Lam gối đầu trên đùi Thái hậu như hài tử đang nũng nịu với mẫu thân, nhìn bà dịu dàng thắm thiết: "Thái hậu, Lam Lam đường xa vạn dặm đi vào Kinh thành Thiên Quốc. Tuy Thái hậu không phải là người đầu tiên quan tâm đến con, nhưng Thái hậu là người đầu tiên khiến con cảm thấy như một người mẹ ấm áp."

Lời nói tỏ ý muốn thân thiết, thoáng chốc Thái hậu động lòng, nắm tay của nàng ta, nói: "Nếu như con bằng lòng, sau này ai gia sẽ trở thành mẹ của con, được không?"

"Thần thiếp không dám." Quý Tuệ Lam cắn cắn môi căng mọng, có chút ngập ngừng nhìn đối phương, "Nếu Thái hậu thật lòng thương yêu Lam Lam, vậy người có thể đáp ứng một yêu cầu này của Lam Lam được không?"

"Con muốn gì? Nếu ai gia có khả năng, nhất định sẽ đáp ứng con."

Lời này của Thái hậu chính là ngụ ý, nếu có thể nghe Quý Tuệ Lam gọi mình một tiếng 'mẹ' thì ngay cả trăng trên trời bà cũng có thể hái xuống vì nàng ta.

"Thái hậu, Hiền phi vẫn luôn tận tình dạy bảo thần thiếp quy củ lễ nghi, thần thiếp cảm kích nàng ấy vô cùng! Nhìn nàng ấy vừa chăm sóc Ngũ hoàng tử và Bát công chúa vừa lo liệu chuyện hậu cung đến nỗi không còn thời gian nghỉ ngơi, lòng thần thiếp thật sự không đành lòng. Khẩn cầu Thái hậu nhân từ, ra lệnh đừng để nàng xử lý công vụ nữa, để nàng an ổn chăm sóc hài tử của mình, như vậy có được không?"

Chỉ chờ có thể, Thái Hậu vờ tức giận: "Nàng ta kể khổ với con?" . Google ngay trang ( TRUМtr uyeИ. VЛ )

Quý Tuệ Lam thoạt nhìn có chút bối rối, liên tục khoát tay nói: "Không không, Hiền phi chưa từng nói gì cả. Người đừng hiểu lầm!"

Thái hậu cảm thấy nặng nề, nhưng chỉ vì muốn đối phương an tâm nên mới cười nói: "Con nói rất đúng. Nàng ta sức khỏe không tốt, lao lực quá độ cũng không hay, vẫn là miễn đi, trong thời gian Hoàng hậu dưỡng thai, hậu cung cứ để cho Nhân Quý phi lo liệu là được."

"Thần thiếp thay Hiền phi tạ ơn Thái hậu!" Quý Tuệ Lam cực kỳ vui mừng nói.

Hai người cùng nhau ăn trưa. Thái hậu cũng đã ở độ tuổi trung niên, sau khi ăn xong liền quay về Trường Thọ cung nghỉ ngơi.Khoé môi tiếp tục cong lên,cười như thể mãn nguyện nhưng dường như chẳng hề chạm nổi tới đáy mắt.

Chưa đến nửa canh giờ sau, Vu Tả đã mang thánh chỉ đi đến Bảo Hương lầu rồi.

"Chính tứ phẩm Diễm Quý tần Bảo Hương lầu, đoan trang cẩn trọng, duy trì cung quy, hiền hậu mẫu mực, dè dặt tôn kính, cần cù chăm chỉ, không làm trái chức trách trong cung, giúp đỡ phi tần lẫn nhau. Phụng chỉ dụ của Hoàng thái hậu, sắc phong cho nàng làm Diễm phi, khâm thử."

Quý Tuệ Lam cùng các cung nhân quỳ gối phía trước: "Thần thiếp tạ chủ long ân."

Vu Tả cũng không dám để cho vị nương nương được vua sủng ái này quỳ lâu, vội vàng vung tay lên, cung nữ phía sau nối đuôi nhau bước vào, trong tay mỗi người đang cầm khay đựng triều phục của phi tần và vòng đeo trang sức.

"Diễm phi nương nương, hai ngày sau là ngày lành, Thượng Nghi cục sẽ tổ chức đại điển phong phi cho nương nương ở Bảo Hòa điện."

"Bổn cung biết rồi." Quý Tuệ Lam thờ ơ đáp lại, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn bộ triều phục và vòng đeo trang sức lấy một cái, chỉ để cung nhân đưa tay tiếp nhận.

Vu Tả tự hỏi hắn đã gặp qua vô số người, nhưng chưa từng thấy qua loại người này.

Đã là con người thì đều có tham vọng, đều có mong muốn.

Rốt cuộc Diễm phi định mưu cầu điều gì? Ước muốn làm gì?

Ngay cả hắn cũng nhìn không thấu.

Hành một đạo lễ xong, Vu Tả cũng nhanh chóng rời khỏi Bảo Hương lầu.

Mắt thấy Vu Tả đi xa rồi, Quý Tuệ Lam mới quay sang nhìn tỳ nữ thân cận của mình, "Sùng Thôn, Bát công chúa giờ đang ở đâu?"

Sùng Thôn thành thật đáp, "Hồi bẩm nương nương, Bát công chúa đang ở Ngự Hoa viên cùng một cung nữ tên Lệnh Âm ."

Ánh mắt Quý Tuệ Lam chợt lóe lên một tia sáng lạnh.

Buổi chiều mát mẻ, Quý Tuệ Lam cùng Sùng Thôn đi đến Ngự Hoa viên, quả nhiên Sở Hy Nhan đang ở đây, một tay bé cầm lấy viên đá cuội nhỏ, ném xuống nước tạo ra âm thanh vui tai, nước bắn lên, bé liền híp mắt cười tươi.

Hai người ngưng thần nhìn về phía xa, chỉ thấy lá liễu tà xuống mặt nước, Sở Hy Nhan đứng trên tảng đá phủ đầy rêu xanh ở bên hồ, khoa tay múa chân vui sướng không ngừng, tựa hồ không để ý dưới chân đang đầy rêu xanh.

Thấp thoáng xa xa, lại nghe được tiếng của một tiểu cung nữ, "Công chúa! Công chúa! Người đâu rồi? Công chúa đừng trốn nữa, mau ra đây đi!"

Sùng Thôn cảm thấy không yên tâm liền nói: "Nương nương, tảng đá kia trơn lắm, nếu bị rớt xuống nước thì sao chứ? Hay là nô tỳ đi bế công chúa đến đây nha?"

Khóe môi tô son đỏ sậm khẽ nhếch lên, Quý Tuệ Lam giữ tay Sùng Thôn lại rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Hài tử, ngươi cũng đừng có trách ta.

Có trách, thì ngươi hãy trách số phận của mình, vì sao lại là con của Hiền phi!

Nàng ta cúi người xuống, nhặt một hòn đá lớn tầm cỡ một cái bát ăn cơm, rồi nhắm vào dưới cổ chân trắng nõn của Sở Hy Nhan.

Ngay tức khắc, Quý Tuệ Lam dùng hết sức lực ném hòn đá đi, tất nhiên, Sở Hy Nhan mới bao tuổi chứ? Bé bị dị vật làm đập vào cổ chân, đau đớn kéo đến, liền ngã xuống nước.

Dù sao Quý Tuệ Lam cũng xuất thân ở Chu Quốc – một đất nước cực kì tôn sùng võ đạo, nàng ta từ nhỏ đã được dạy cưỡi ngựa bắn cung, nên việc ném chuẩn xác, vừa nhanh vừa mạnh trúng chỗ hiểm vào chân Sở Hy Nhan là điều hết sức dễ dàng.

Ầm!

Nước hồ Trầm Bích trắng xóa văng tung tóe khắp nơi, kèm theo đó là tiếng khóc thất thanh của tiểu công chúa.

Quý Tuệ Lam cười khẩy một tiếng, lạnh lùng quay gót rời đi.

Bỏ lại nữ hài tử đang trên bờ vực sinh tử phía sau lưng.

Hết chương 121.

[Tác giả có điều muốn nói:

Thực xin lỗi mọi người vì đã kéo dài thời gian ra chap mới!

Ad đã viết được kha khá chương truyện rồi, chỉ chờ Au Beta lại thôi. Nhưng thực tế thì Au không hở tí thời gian nào.

Từ ngày 17/6-20/6, em của Au phải đi thi Tuyển sinh vào 10 công lập và chuyên, thành ra là phải gác lại hết công việc để chuẩn bị, chăm sóc và đưa em đi thi. Công nhận là khi mình đến điểm thi của nó thì khủng bố thật sự: tỉ lệ chọi đã cao rồi mà còn lấy chỉ tiêu ít, mà học sinh thi thì rất rất đông 😅 ; Nhận ra là đúng kiểu tuổi trẻ tài cao, đời sau giỏi hơn đời trước ;....( 1001 kiểu nhận xét của Au, nói ra rất rất dài 🤣). Chung là BẬN!

Nhưng không sao, đến thời điểm hiện tại thì đã xong xuôi mọi việc. Mà chả thế thì làm gì có thời gian viết mấy cái dòng này rồi đang chương mới chứ 🥲.

Tâm sự đến đây thôi! Chúc các bạn đọc vui vẻ 😘 ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play