"Nương nương, chẳng lẽ nàng ta muốn làm bản sao của người?" Tống Như Quỳnh giống như đã hiểu ra gì đó, giật mình nói: "Chuyện bị phạt quỳ này... cũng rất giống với lần Lệ Tiệp dư phạt nương nương..."

"Cho nên bổn cung mới nói bọn họ làm trò nhạt nhẽo." Đình Nguyệt Hy tiếp tục cầm lấy quyển sách lên, đọc tiếp trang sách còn dở dang, "Năm đó là Lệ Tiệp dư khi không gây sự với bổn cung trước, bổn cung chỉ là tương kế tựu kế khiến nàng ta rớt đài, chịu phạt giam lại tại Bế Nguyệt cung mà thôi. Nay Niên Thường tại muốn học theo cách đó, nhưng nàng ta lại là người khi không đi gây sự với Trang phi, Trang phi vì vậy mới phạt nàng ta. Trang phi xử phạt Niên Thường tại là để lập uy, Niên Thường tại tình nguyện chịu phạt là muốn gây sự chú ý với Bệ hạ, nhưng hình như bọn họ đã quên mất một việc, Bệ hạ là người thế nào chứ? Có thể dễ dàng để cho người khác dắt mũi mình sao?"

Lời nàng làm cho cả Tống Như Quỳnh cùng Đàn Diệp Hương có chút ngạc nhiên, Đình Nguyệt Hy lấy lại vẻ mặt nhàn nhã như thường, từ khi Yến Tri Diệu bị hạ lệnh cấm túc trong Phượng Nghi cung, nàng cũng án binh bất động theo, nên khí chất trên ngưới nàng cũng dần có chút lạnh nhạt lười biếng.

"Nương nương, người nói rất có lý a, Bệ hạ trước nay chính là rất sáng suốt, tiểu xảo cỏn con như vậy, không nhìn ra thì không phải Bệ hạ nữa rồi." Tống Như Quỳnh lắc đầu cười lạnh, "Niên Thường tại này đã nhập cung từ lâu, nhưng vẫn cứ thích làm người bị hại, cầu xin sự thương xót."

"Dù sao Niên Thường tại cũng là chủ tử, ngươi cũng không nên nói nàng ta như vậy." Đình Nguyệt Hy ngước mắt nhìn lên Tống Như Quỳnh, giọng nói nghiêm lại, chính là tỏ ý muốn răn dạy nàng ta.

Tống Như Quỳnh lập tức cúi đầu, cung kính đáp: "Nô tỳ rõ rồi."

Đình Nguyệt Hy hài lòng gật đầu, sau đó tiếp tục đọc sách.

...

Ngày ba mươi tháng Năm năm Thiên hoàng Sở Cửu Khuynh thứ mười hai, Đình Nguyệt Hy làm đại lễ phong phi tại Thắng Thiên điện. . Truyện Ngược

Sau khi nhận lấy thánh chỉ sắc phong, Kim sách cùng Kim ấn, Đình Nguyệt Hy một thân triều phục Hiền phi thượng phẩm ngồi lên nghi trượng đi đến Trường Thọ cung lễ bái với Thái hậu cùng Thiên hoàng.

Kết thúc lễ bái, Sở Cửu Khuynh tự mình hộ tống Đình Nguyệt Hy đến Bảo Hòa điện, dưới sự chứng kiến của hắn, Đình Nguyệt Hy nhận lễ quỳ lạy của mệnh phụ vương thất cùng quan lại triều thần, bên cạnh đó còn có các phi tần phân vị thấp cũng đồng loạt khấu lạy nàng.

Từ nay về sau, nàng đã được ghi tên vào trong Kim sách hoàng gia, chính thức trở thành Hiền phi chính nhị phẩm, thân phận tôn quý đứng đầu tứ phi, cùng Thục phi, Nhân phi và Đức phi giúp Thái hậu cai quản mọi chuyện trong hậu cung.

...

Hôm sau, Đình Nguyệt Hy theo thói quen thức dậy thật sớm, dùng qua bữa sáng xong, nàng liền thay cung trang chỉnh tề, mang theo Tiểu Hoàng Tử Sở Khuynh Hàn đi Trường Thọ cung của Thái hậu.

Cuối hạ tháng Sáu, sau trận mưa lớn đêm qua, trên ngọn lá non vẫn còn vương lại vài giọt nước trong vắt, khi rơi xuống nền đất liền tạo ra không ít vũng nước nhỏ.

Vốn dĩ phi tần sau khi tấn phong phải đến thỉnh an Hoàng hậu, nhưng vì hiện tại nàng ta còn đang chịu lệnh cấm túc, nên các cung phi cũng không cần đi đến Phượng Nghi cung, mà trực tiếp đi đến Trường Thọ cung vấn an Thái hậu.

Trường Thọ cung sớm đã có không ít cung phi Tần vị đang chờ, Đình Nguyệt Hy mang theo Sở Khuynh Hàn cùng Tống Như Quỳnh tiến vào chính cung, nàng cũng chẳng quan tâm đến những ánh mắt ghen tỵ của bọn họ, trực tiếp ôm lấy tiểu bảo bối ngồi xuống vị trí của mình, cách ghế chủ vị của Thái hậu cũng không xa.

Chúng phi tần đồng loạt quỳ gối thỉnh an nàng.

Đình Nguyệt Hy phất tay bảo bọn họ đứng lên, sau đó không nói thêm gì nữa.

Trong lúc chờ đợi Thái hậu, thỉnh thoảng nàng liền đùa giỡn với tiểu bảo bối đang được Tống Như Quỳnh ôm, kéo kéo cái mũi nhỏ xíu của Sở Khuynh Hàn,thật khả ái biết bao nhiêu.

Phi tần trong ngồi chính cung nhìn thấy cảnh tượng này, hâm mộ lẫn ghen tị không dứt.

Chờ các phi tần khác đến đông đủ, không bao lâu sau, Thái hậu cũng đã bước ra.

Sau khi thỉnh an Thái hậu, Đình Nguyệt Hy ôm lấy Sở Khuynh Hàn đưa cho Thái hậu nhìn, Thái hậu vui mừng ôm Ngũ hoàng tử không buông tay, một câu lại một câu hoàng tôn ngoan, từ trong miệng Thái hậu nói ra, tình cảm yêu thích rõ ràng này làm phi tần tại chỗ ghen tị đến đỏ mắt.

Đều mang tâm tư mờ ám nhìn Ngũ hoàng tử trong ngực Thái hậu.

Thục phi xoắn xoắn khăn tay, cười khanh khách khen: "Thái hậu, Ngũ hoàng tử thật biết nghe lời, đều không khóc, không làm khó, vừa nhìn chính là có phúc khí."

"Đúng vậy, dáng dấp Ngũ hoàng tử thật tốt, cùng Bệ hạ là một khuôn mẫu khắc ra ngoài." Đức phi khen tiếp một câu.

Đình Nguyệt Hy xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Sở Khuynh Hàn,nàng cũng hết ý kiến, ánh mắt của Đức phi này cũng thật là lợi hại, hài tử nhỏ như vậy, lại có thể nhìn ra cùng Sở Cửu Khuynh là một khuôn mẫu khắc ra ngoài.

Tiếp đó mọi người đều rất có ánh mắt tán dương Ngũ hoàng tử, bên trong lại hết sức muốn nôn, hận mình không thể sinh được một hài tử kháu khỉnh như thế.

Thái hậu vui mừng không ngậm miệng được, mặc kệ các nàng là thật lòng hay là giả tính, bà đều vui mừng khi nghe họ tán dương Ngũ hoàng tôn của mình.

Thỉnh an xong, Thái hậu đem Ngũ hoàng tử đưa lại cho Đình Nguyệt Hy, sau đó dặn dò nàng mỗi ngày đến thỉnh an lại mang Ngũ hoàng tử tới đây.

Lời vừa nói ra này, lại đưa tới một hồi ghen tị không ngớt.

...

Thời gian thấm thoát qua mau, mới đó mà đã đến năm Thiên hoàng Đế Minh thứ mười ba.

Từ tháng Sáu năm ngoái đến đầu tháng Giêng năm nay, trong cung cũng có thêm không ít phi tần mang thai đâu.

Thư Thục dung, Thuyền Quý tần, Du tần, Cẩn Tiệp dư, Nghi Quý nhân, Phó Tài nhân, Tuyên Ngự nữ đều đã mang long thai.

Vì Hoàng hậu đang bị cấm túc, mà mật thất hại người của nàng ta sớm đã bị Sở Cửu Khuynh bí mật tiêu diệt sạch, nên Hoàng hậu muốn âm thầm hại người khác cũng không được, chỉ có thể cắn răng thống hận, ngày ngày nghe mật báo cung phi mang thai rồi tức đến thổ huyết mà thôi.

Đình Nguyệt Hy là Hiền phi, hằng ngày phải cùng Thái hậu lo không ít chuyện trong hậu cung, tuy rằng Hoàng hậu bị cấm túc không thể ra tay, nhưng cũng sẽ có người khác chướng mắt mà hãm hại những cung phi mang thai long tự.

Gần đây nhất là chuyện than củi ở Đào Viên điện của Cẩn Tiệp dư.

"Hiền phi nương nương, có người muốn mưu hại long tự của thần thiếp! Xin nương nương làm chủ!" Vừa tiến vào trong chính điện ở hậu viện Phượng Thiên cung, Cẩn Tiệp dư đã khóc lóc ỉ ôi quỳ xuống dưới chân nàng đòi công đạo.

"Muội muội trước tiên đứng dậy đã, muội đang mang long thai, không thể tùy tiện quỳ gối như vậy." Đình Nguyệt Hy để Tống Như Quỳnh dìu Cẩn Tiệp dư ngồi lại ghế, rồi mới ra hiệu cho Đàn Diệp Hương tiến đến dâng trà, "Chuyện than củi đó bổn cung cũng đã nghe Tống thái y thuật lại rồi, bổn cung sẽ tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, muội cứ yên tâm đi."

"Có được lời vàng ngọc của Hiền phi nương nương, muội đã yên tâm rồi."

Sau khi ngồi trò chuyện một lúc, Cẩn Tiệp dư mới xin phép hồi cung.

Đình Nguyệt Hy lắc lư chén ngọc trong tay, nước trà sóng sánh phản chiếu gương mặt một mỹ nhân khuynh thành.

Nàng lạnh giọng hỏi Tống Như Quỳnh: "Điều tra thế nào rồi?"

"Hồi bẩm nương nương, nô tỳ tra ra được, người hạ dược vào trong than củi ở Đào Viên điện, không ai khác chính là Huệ Chiêu nghi!" Tống Như Quỳnh cung kính bẩm báo, "Bây giờ đang vào tháng Giêng nhưng trời vẫn còn có tuyết rơi, than trong mỗi cung đều được Thượng Cung cục cấp thêm không ít, đặc biệt là chỗ các cung phi đang mang thai. Nô tỳ đã đem than ở Đào Viên điện đến cho ngoại công kiểm chứng, phát hiện ra chúng đều là than củi được đặc biệt đốt chế, thời điểm đốt than củi sẽ tỏa ra một chút khói thuốc, đối với người bình thường thì không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với nữ nhân đang mang thai mà nói, chính là hậu quả khôn lường."

Đình Nguyệt Hy uống một ngụm trà, "Nói ra bổn cung nghe thử?"

"Nương nương, khói thuốc này có chứa không ít xạ hương hòa lẫn với chu sa thủy ngân, khi nữ tử hít vào, thai nhi sẽ chậm phát triển, ốm yếu dễ sinh bệnh, nếu lượng độc tố trên tích tụ càng lâu, thì sẽ rất dễ dẫn đến hiện tượng rong huyết sinh non."

"Bên phía Thục phi, Nhân phi cùng Đức phi thì sao?"

"Hồi bẩm nương nương, các vị nương nương khác cũng điều tra ra kết quả như vậy, thật sự chuyện này là do Huệ Chiêu nghi ra tay."

"Nếu đã như thế, ngươi mang tư liệu điều tra được trình lên Thái hậu, để người giải quyết."

Đình Nguyệt Hy đứng dậy, hiện tại đã điều tra ra hung thủ, Huệ Chiêu nghi bị xử phạt như thế nào, cũng không liên quan đến nàng và nàng cũng không có hứng thú muốn biết.

Bây giờ nàng nhớ nhi tử của mình rồi, không rảnh lo chuyện thiên hạ nữa!

Không lâu sau đó, bên phía tam phi cũng dâng tư liệu điều tra được đến chỗ Thái hậu.

Ngay sau khi nhận được tư liệu điều tra từ phía tứ phi, Thái hậu liền triệu kiến Huệ Chiêu nghi đến Trường Thọ cung.

Mặc cho Huệ Chiêu nghi ra sức giải thích, Thái hậu cũng không thèm cho vào tai lấy một chữ, lập tức ban lệnh hạ nàng ta xuống tận bảy cấp, từ chính tam phẩm Chiêu nghi xuống còn chính lục phẩm Dung hoa. Cẩn Tiệp dư tạm thời dời đến Liên Hoa các bên cạnh Trường Thọ cung an ổn dưỡng thai.

Thái hậu đối với chuyện mưu hại hoàng tự rất nhạy cảm, nếu không phải nể mặt phụ thân Huệ Dung hoa vừa lập được công lớn, bà đã trực tiếp đem nàng ta đày vào lãnh cung!

Hành động trừng trị lần này của Thái hậu vừa mạnh mẽ vừa quyết đoán, khiến cho cung phi nào có ý định mưu hại hoàng tự đều tự giác thu liễm lại, không làm ra loại chuyện gì quá phận.

Đình Nguyệt Hy khi hay tin này cũng không có phản ứng gì quá lớn, nàng chỉ chăm chú chơi với nhi tử của mình mà thôi.

Dù sao thời hạn cấm túc của Hoàng hậu vẫn còn, trước khi tiếp tục đấu đá, nàng cần phải quan tâm đến nhi tử của mình hơn một chút.

Thời gian một năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Sở Khuynh Hàn từ lật người đến bò lung tung, giờ đã bắt đầu chập chững biết đi. Ngày hai mươi lăm tháng Chạp năm Thiên hoàng Đế Minh thứ mười ba là bé sẽ tròn một tuổi.

Sở Khuynh Hàn ở trong căn phòng vô cùng ấm áp. Trên chiếc giường êm ái của bé đang bày đầy những vật nho nhỏ, tất cả đều là những vật dùng cho lễ chọn đồ vật đoán tương lai sắp tới.

Sở Khuynh Hàn đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, cặp mắt to màu xanh lục bích đảo đi đảo lại nhìn những món đồ nho nhỏ trước mặt, bộ dạng hết sức tròn trĩnh khả ái.

"Nương nương, người muốn dạy Ngũ hoàng tử chọn đồ vật sao?" Tống Như Quỳnh đứng cạnh giường rót trà cho nàng, tò mò hỏi.

"Ân, ở lễ Trảo Chu sắp tới sẽ có không ít quan viên triều đình, mệnh phụ cùng không ít Vương gia, Quận chúa đến tham dự, nếu Hàn Hàn không may chọn trúng trang sức phấn son gì đó, thì thật không ổn chút nào."

Tuy rằng chỉ là thứ xuất nhưng nhi tử của nàng không thể làm mất mặt phụ hoàng cùng cả hoàng tộc được!

Tống Như Quỳnh nghe nàng nói vậy cũng đồng ý, "Nương nương nói đúng, nếu như Ngũ hoàng tử chọn phải vật không phù hợp, như vậy thể diện của hoàng gia đều mất sạch, chưa kể đến, chỉ sợ nương nương cũng mất đi thánh sủng."

Đình Nguyệt Hy gật đầu, vì vậy nàng cần phải huấn luyện tiểu lang nhỏ này mới được!

Hết chương 108.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play