Chương 5:
“Bây giờ công ty ba cô phá sản, cần vay một khoản tiền gấp để xoay vòng, đúng lúc tổng giám đốc Hoàng đồng ý, nếu gả cô đi thì ông ta sẽ giúp ba cô vượt qua cửa ải khó khăn này. Tôi cho cô biết, chẳng qua cô là một đứa mồ côi mà thôi, tổng giám đốc Hoàng có thể để ý cô thì đó chính là phúc của cô, cô có biết chưa?”
Diệp Ánh Du không tiếp lời.
“Tổng giám đốc Hoàng lần này có nguyện ý giúp đỡ nhà họ Diệp của chúng ta không, thì phải coi biển hiện của cháu rồi đó, hy vọng cô có thể nhớ cho kỹ ai là người đã nuôi cô đến lớn, nếu như cô muốn lấy oán báo ơn, thì tôi sẽ cho cô chịu mọi hậu quả của chuyện này.
Diệp Ánh Du rủ mí mắt xuống, đầu ngón tay trắng bệch, nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Dạ, con biết rồi.”
“Cút đi nghỉ ngơi đi, bảo dưỡng bản thân cho tốt, đừng khiến cho người khác thất vọng.”
“Dạ dì Mai, vì con lên lâu trước đây.”
Nói xong Diệp Ánh Du xách túi lên đi lên lầu, sau lưng lắm lúc lại truyên đến những tiếng mắng chửi của dì Mai.
“Cũng không biết là ai sinh ra đứa con gái như thế, lớn lên bộ dạng trông như một hồ ly tinh, còn ở ngoài lang thang đến khuya mới về, hừ…”
Diệp Ánh Du đóng kính cửa phòng lại, ngăn cắt những tạp âm trói tay đó bên ngoài cửa.
Dì Mai bởi vì không sinh được con, cho nên năm đó đã nhận nuôi cô, nhưng bà ta căn bản là không nuôi dưỡng cô giống như nuôi con gái, cô ở trong nhà họ Diệp rất chăm chỉ làm việc, vốn dĩ còn tưởng là như thế cô có thể có nhận chút tình thương từ bà ta, nhưng mà không thể ngờ được, cô làm càng nhiều, thì mọi người cũng chỉ xem như đó là chuyện đương nhiên cô phải làm.
Cô mệt mỏi… Diệp Ánh Du nằm ngửa xuống giường, cô mở to mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, bất lực nhắm mắt lại.
Đêm ngày thứ hai.
Sau khi Diệp Ánh Du vệ sinh cá nhân liền mặc bộ váy lễ phục mà Dì Mai đã chuẩn bị từ trước cho cô.
Sau khi mặc lên người, mới phát hiện váy rất là ngắn, với lại rất là hở hang, cô có chút khó chịu, nhưng lại không dám phản đối lại ý của Dì Mai, chỉ có thể mặc xong đi xuống lầu.
Khi ba Thành nhìn thấy cô, ánh mắt liền thay đổi, trừng mắt nhìn Dì Mai, lát sau mới dịu dàng ôn hòa nói với Diệp Ánh Du: “Ánh Du, bên ngoài trời rất lạnh, con mặc thêm áo khoác rồi hãy đi ra ngoài.”
“Dạ.” Diệp Ánh Du cảm động nhìn ba một cái, sau đó quay người lên lầu.
Dưới lầu chuyền đến giọng điệu hà khắc của Dì Mai: “Diệp Thiên Thành có phải tận đáy lòng của ông muốn chống đối tôi có đúng không?”
“Đó là con gái của bà, bà bảo nó ăn mặc thành như vậy còn ra cái thể thống gì?
“Cái gì mà con gái của tôi, bà đây căn bản là chưa đẻ con bao giời”
Một gian phòng lớn như thế, Diệp Ánh Du ngồi đó mà lòng cô rối như tơ vò, hơi lạnh của máy điều hòa thổi qua cặp đùi nhỏ của cô làm cô thấy ớn lạnh, đối diện Diệp Thiên Thành đang vừa bàn chuyện vừa uống rượu cùng với tổng giám đốc Hoàng.
Diệp Ánh Du kéo lại chút áo khoác trên người mình, cảm thán một câu, rất may Dì Mai không có ở đây, nếu không thấy chiếc áo khoác này cô làm sao có thể mặc đến bây giờ được chứ.
“Ánh Du, qua đây đi!”
Trong lúc lơ đễnh, bỗng cô nghe thấy một âm thanh đang gọi cô, Diệp Ánh Du ngẩng đầu lên, thấy vừa đúng lúc thấy Tổng giám đốc Hoàng đang nở một nụ cười quỷ dị nhìn cô, biểu cảm trong ánh mắt đó khiến cô thấy căng thẳng.