Chương 4:
“Thưa ngài, anh thật sự hiểu lầm rồi, tôi không có ý kia.” Diệp Ánh Du khẩn trương giải thích, hơi thở cũng hơi dồn dập, anh ở rất gần yên tĩnh đến nỗi cô cũng có thể nghe thấy âm thanh của nhịp tim anh.
Diệp Ánh Du bởi vì thở dốc mà cơ thể có hơi phập phồng, môi đỏ khế nhếch, hiện ra ánh sáng rực rỡ mê người, thấy Nam Cung Hàn khẽ cử động, cơ thể lại hạ xuống mấy phần, môi mỏng khẽ cắn vành tai cô.
Người phụ nữ trong ngực run rẩy một trận, Nam Cung Hàn hài lòng cười khẽ.
Diệp Ánh Du vươn tay chống đỡ lông ngực tiến lên của anh, nghiêng đầu né tránh cái gặm cắn của anh, giọng điệu nhấn mạnh hơn: “Thưa ngài, xin anh đừng như vậy, tôi đã kết hôn.”
“Kết hôn?” Ánh mắt Nam Cung Hàn căng thẳng.
Diệp Ánh Du gật đầu.
“À..” Nam Cung Hàn cười lạnh thành tiếng, nắm hàm dưới cô mạnh thêm mấy phần, trong mắt hiện ra vẻ nguy hiểm: “Kết hôn rồi vậy tại sao còn tới tìm tôi đòi danh thiếp? Có phải chồng cô không thể thỏa mãn cô, cho nên cô không chịu nổi cô đơn à?”
“Không phải.” Diệp Ánh Du lắc đầu: “Không phải, tôi tìm anh đòi danh thiếp hoàn toàn là vì chúng tôi đang chơi đùa, cũng không có ý gì khác.”
Vừa mới dứt lời, trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Diệp Ánh Du thở hổn hển nói: “Bây giờ… có thể thả tôi ra chứ?”
Đôi mắt màu nâu của Nam Cung Hàn hiện lên sự tức giận, nhìn cô nửa ngày, cuối cùng buông lỏng tay ra.
Diệp Ánh Du nắm lấy cơ hội, tranh thủ thời gian mở cửa xe chạy ra ngoài.
Trong bóng đêm, Nam Cung Hàn nhìn bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn chạy xa kia, bờ môi bỗng nhiên nở nụ cười tà mị.
Kết hôn?
Vật nhỏ nhạy cảm sự đụng chạm của đàn ông như vậy, sao có thể kết hôn rồi chứ? Nói không chắc thì ngay cả bạn trai cũng chưa có.
Nghĩ tới đây thì tâm trạng của Nam Cung Hàn bỗng nhiên trở nên vui vẻ.
Con mồi anh để mắt tới thì không thể không chiếm vào tay.
Nhà họ Diệp. Tải app truyệnhola đọc nhiều mỗi ngày nhé!
Đóng cửa lại, Diệp Ánh Du thay dép trong nhà thì nghe thấy một tiếng mỉa mai mịt mờ.
“Ồ, lêu lổng về rồi sao?”
Giọng nữ lanh lảnh, mang theo ý cay nghiệt, Diệp Ánh Du ngẩng đầu thì nhìn thấy dì Mai ngồi trên ghế sa lông, một nữ giúp việc đang vẽ móng tay giúp bà ta.
“Dì Mai.” Cô gọi một tiếng, sau đó cúi đầu chuẩn bị lên lầu.
“Đứng lại.”
Diệp Ánh Du dừng bước, nhìn về phía dì Mai: “Còn có chuyện gì sao?”
Dì Mai ném một cái túi cho cô.
Diệp Ánh Du tiếp nhận rồi mở ra, thế mà là một chiếc váy, cô khẽ kinh ngạc, dì Mai từ khi nào đối tốt với cô như vậy?
“Ba cô hẹn ngài Hoàng ăn cơm, tối mai cô mặc cái váy này rồi đi cùng ba cô.” Như sợ cô không biết, dì Mai còn mở miệng giải thích.
Thì ra là thế, cô biết ngay dì Mai sẽ không tốt bụng như vậy, Diệp Ánh Du cất váy vào trong túi, đứng tại chỗ không động đậy.