' hay lắm, cảm giác đúng tuyệt vl!'

Thời tiết càng ngày càng nóng, cách thi đại học chỉ còn lại có —— một tháng.

Lớp 12 lại chuẩn bị đến kỳ thi kiểm tra chất lượng toàn thành phố lần thứ ba, mỗi tuần đều phải làm bài kiểm tra thành ra đối mặt kỳ thi toàn thành phố cùng và bảng xếp hạng thành tích toàn thành phố sắp ra cũng không hề cảm thấy căng thẳng như lúc trước, thi xong mọi người tiếp tục ở lại phòng học giải đề, không lãng phí chút thời gian nào để học tập.

Sau khi được Đại học B xác nhận tuyển thẳng, Nhan Mộ không cần tiếp tục tham gia thi, gần đây bị thầy giữ lại trường học làm phụ đạo tạm thời cho mọi người, ngày thường đều bị nhốt tại trong văn phòng.

Có một tầng quan hệ này, Giang Tri Hỏa rảnh rỗi không có việc gì liền thích tìm Nhan Mộ hỏi một đống câu, cũng không phải thật sự không biết làm, chỉ là bởi vì trong văn phòng có điều hòa, tìm một lý do xài ké điều hòa cực thoải mái.

Đinh Kiện Huy ở trong phòng điều hòa uống ngụm trà cẩu kỷ, hưởng thụ thổi tan hơi nóng.

Ông đang lật xem bài văn chủ đề "Ước mơ" hồi đầu khai giảng lớp 12 của lớp 1. Lúc ấy Giang Tri Hỏa căn bản không giao, tìm bừa một lý do lừa cho qua, còn ở văn phòng nói ẩu nói tả, nói mình Đại học Q, Đại học B đều có thể vào, không ít giáo viên ở đây, đều xem là trò cười nghe.

Nào nghĩ đến hiện tại, Giang đại giáo bá lúc ấy tất cả mọi người cho rằng lúc ấy là đang nói tào lao vậy mà thật sự hướng đến Đại học B, điểm mỗi lần đều ngất trời, gần đây còn chạy đến văn phòng, cảnh mỗi ngày cùng Nhan học thần nghiêm túc thảo luận đề xem bao nhiêu lần đều không quen được.

Đinh Kiện Huy lật từng trang, cười lắc lắc đầu.

Hai ngày sau công bố thành tích kiểm tra toàn thành phố, top 1 vẫn là Giang Tri Hỏa, vẫn là con điểm cao đến làm người hoài nghi chỉ số IQ của mình, top 2 vạn năm tuy ngồi ổn top 2, nhưng điểm lại cao dần qua từng ngày. Ngày thường không có việc gì liền đi tìm Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ thảo luận đề rốt cuộc có hiệu quả, bị tưới nhiều ý tưởng còn dần nghĩ ra được một ít câu siêu khó, kéo ra một khoảng điểm lớn với người khác.

Từ sau khi Long Huy đại náo diễn đàn Tam Trung và Nhất Trung, người của hai trường học cũng phá lệ chú ý tình hình của cậu ta, vừa công bố xếp hạng xem xong top 1 và mình rồi cảm thán một tiếng "Đậu má vậy mà có thể chênh đến hơn 100 điểm", sau đó lập tức ở kiếm tên Long Huy trên bảng xếp hạng.

—— tuy rằng tên này nhân phẩm chẳng ra gì, cũng không tự hiểu, nhưng là thành tích thật sự tốt, mỗi lần thi toàn thành phố không phải top 2 chính là top 3.

Nhưng mà bọn họ tìm mãi phía trước đều không nhìn đến tên Long Huy, kinh ngạc tiếp tục tìm xuống lại kinh ngạc phát hiện Long Huy thế mà rớt đến top 76.

【 đm? 76? Sao cậu ta lại rớt đến 76? 】

【 tổng điểm còn thấp hơn lần trước 16 điểm?! 】

【 điểm của mấy hạng đứng trước vốn đã sít sao nhau, 0.5 điểm đều có thể cách 3 5 hạng rồi, cậu ta còn thấp 16 điểm?! 】

【 nghe nói sau khi gây chuyện cậu ta cũng không đi học, ở trong nhà tự ôn tập, chắc là tinh thần sa sút? 】

【 tôi mà mất mặt như vậy tôi cũng không học trên trường được nữa...... Ai bảo cậu ta làm......】

【 chậc, bình thường quá tự mãn, thật sự chắc chắn sẽ suy sụp. 】

【 học tập học tập, tinh thần không thể bay quá, bay hơi quá liền xong đời. 】

......

......

"Hỏa ca, giấy xin nghỉ của mày, tao lấy giùm rồi nè." Tông Bội đi văn phòng một chuyến, khi về gõ mở cửa sổ lớp 1, chuyền vào giấy xin nghỉ, "Mày xin nghỉ tiết tự học làm gì đó?"

"Cảm ơn." Giang Tri Hỏa thất thần, cầm giấy xin nghỉ nói, "Có việc."

Tông Bội: "Hỏa ca, mày có khỏe không?"

"Ừ. Không sao đâu."

Tuy anh nói như vậy, nhưng những người khác đều có thể nhìn ra, cả ngày nay tinh thần của Giang Tri Hỏa đều không online, hoặc là ngây ra hoặc là hỏi một đằng trả lời một nẻo, cả người như mất tín hiệu internet, động một chút đơ một chút, vẫn liên tục đến buổi chiều tan học dọn đồ chuẩn bị đi cũng không tốt hơn.

Chuông tan học vang lên, Thường Lạc và các nam sinh khác không lập tức đi ăn cơm chiều mà tranh thủ trước khi Giang Tri Hỏa đi cùng đi hỏi vài câu, đợi Giang Tri Hỏa giảng giải xong, Thường Lạc lấy bút lắc lắc ở trước mặt Giang Tri Hỏa hỏi: "Hỏa ca cậu làm sao vậy? Không đúng lắm, tay vẫn luôn run."

Giang Tri Hỏa ngẩng mặt, khớp hàm căng chặt, khác lúc làm ầm ĩ trước đây, sau một lúc lâu mới nói ra ba chữ: "Tôi căng thẳng."

"Căng thẳng gì?" Thường Lạc lại hỏi, "Cậu lúc nữa muốn đi đâu à?"

Giang Tri Hỏa: "Ăn cơm."

Thường Lạc khó hiểu: "Ăn cơm có gì mà căng thẳng? Chẳng lẽ là có người muốn hại cậu?"

Giang Tri Hỏa cuộn đề đập vào trên đầu Thường Lạc, "Đừng đoán mò, cùng......" Nói đến một nửa anh dừng lại, mấy chữ sau như hụt hơi, nhỏ giọng ghé vào bàn học nói, "Cùng ba mẹ tôi ăn cơm."

Thường Lạc chớp chớp mắt.

Nói thật Hỏa ca chưa từng nhắc đến ba mẹ với bọn họ, ba mẹ anh cũng chưa bao giờ đến hội phụ huynh, phần lớn là do Lệ Mục Hà tham gia. Lúc trước bọn họ chưa từng nghĩ đến, nhưng mà hôm nay nhắc tới thật ra làm bọn họ nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

Ba mẹ Hỏa ca chắc chắn không tầm thường rồi!!

Phía phụ huynh có thể để con trai nhà mình giả làm học tra, cho phép anh trốn học đánh nhau chắc chắn rất ghê gớm!!

Chắc là cũng có che giấu tung tích!!

Các nam sinh vây quanh Giang Tri Hỏa nhìn xung quanh bốn phía, xác nhận xung quanh không có những người khác, nhỏ giọng hỏi: "Hỏa ca, ba mẹ cậu đang làm gì?"

"Có phải ở đội đặc công không?"

"Cơ quan tình báo?"

"Tổ chức bí mật? Tổ chức đen?"

"Bọn họ có phải đang làm nhiệm vụ bí mật không? Bây giờ cậu khôi phục thân phận học bá có phải chứng tỏ nhiệm vụ kết thúc?"

Giang Tri Hỏa: "...... Sức tưởng tượng của mấy người có thể lại phong phú một chút."

Bị các nam sinh một trận cắt ngang, Giang Tri Hỏa đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn qua thời gian, dù căng thẳng bây giờ cũng phải xuất phát nếu không sẽ bị muộn. Anh về nhà thay một bộ quần áo, đi đến nơi hẹn với Vân giáo sư.

Bọn họ hẹn ở một tiệm lẩu, một phòng bốn người —— Vân Tiểu Húc mới debut không lâu, còn mang độ hot của show, chỉ có thể hẹn ở nơi bảo mật khá tốt.

Khi Giang Tri Hỏa đến, Vân Tiểu Húc còn chưa tới.

Mới vừa nhìn thấy ba Vân mẹ Vân, Giang Tri Hỏa cũng không biết nên nói cái gì.

Ba Vân mẹ Vân cũng có cảm xúc như vậy.

Thật sự đã quá lâu.

Sáu mắt nhìn nhau, Giang Tri Hỏa mở miệng nhưng không nói gì, cúi đầu ngồi ở ghế đối diện ba Vân mẹ Vân mẫu.

Yên tĩnh một lát mẹ Vân đẩy thực đơn đến trước mặt Giang Tri Hỏa hỏi anh: "Tiểu Chu, con muốn ăn cái gì?"

Giang Tri Hỏa gọi mấy món hai giáo sư thích ăn trong trí nhớ lại đẩy trở về.

Mẹ Vân sau khi nhìn đến, nhẹ nhàng cười cười. Hơn mười năm không gặp, bà đã già hơn rất nhiều, khi cười rộ lên khóe mắt có vài nếp nhăn, nhưng khí chất cả người lại càng thêm dịu dàng, trầm tĩnh hơn trước.

Giọng bà ôn nhu như nước: "Con còn nhớ rõ nhỉ tiểu Chu."

Không lâu sau, Vân Tiểu Húc đẩy cửa, bên ngoài gần 30 độ c, tên này lại mũ kính khẩu trang, che mình kín mít.

Cậu lột xuống võ trang toàn thân, đĩnh đạc ngồi vào bên cạnh Giang Tri Hỏa, thở phào một hơi: "Ngạt chết mất!"

Bữa cơm này cũng không nghiêm túc trầm trọng buồn bã như trong tưởng tượng, Vân Tiểu Húc cắm ở giữa Giang Tri Hỏa và hai giáo sư thao thao bất tuyệt, có cậu không khí rất náo nhiệt sinh động.

Giang Tri Hỏa dần dần không căng thẳng.

Trước khi tới anh nghĩ rất nhiều, lo lắng giáo sư không chấp nhận được anh cua bây giờ, lo rằng sẽ xấu hổ, lo sẽ không có lời gì để nói, lo cái này cái kia, tự ép mình chui vào trong hộp nhỏ, không phải anh, không giống anh chân thật chút nào.

Ba Vân mẹ Vân không hỏi mười mấy năm nay anh sống thế nào, cũng không hỏi anh vì sao thành "Giang Tri Hỏa", vì sao tính cách sẽ thay đổi, mấy chuyện này không hề quan trọng với bọn họ.

Bọn họ chỉ hỏi tương lai.

Lúc sau muốn đi thành phố nào? Muốn thi vào trường học nào? Có thích chuyên ngành nào chưa?

Lúc sau, chúng ta vẫn là ba mẹ con, được không?

Giang Tri Hỏa đang dùng đũa gắp rau, ba Vân thích ăn bông cải xanh. Nghe vậy, Giang Tri Hỏa đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt nháy mắt đỏ, đồ ăn không kẹp chặt, run run rớt ở ngoài mâm đồ ăn.

Anh như là rốt cuộc được nhận một món quà, lại hoặc là tìm được món đồ đã mất đi, quá vui mừng cho nên chỉ ngơ ngác nhìn, không có phản ứng gì, anh không biết nên làm ra phản ứng gì.

Theo bản năng muốn giơ tay, lại phát hiện trên tay còn cầm chiếc đũa, cả người ngây ngốc ngơ ngác.

Vân Tiểu Húc kêu anh một tiếng "Anh".

Ba Vân mẹ Vân cong mắt, giống như lúc trước dịu dàng nhìn về phía anh.

Nhìn về phía Vân Chu nho nhỏ an tĩnh ngồi ở trong thư phòng đó, Vân Chu ngoan ngoãn đó, khác hẳn anh bây giờ, nhưng cả hai đều ưu tú giống nhau, đều là con trai bọn họ.

Cơm nước xong sau, ba Vân mẹ Vân ôm ôm Giang Tri Hỏa nói với anh: "Thi đại học cố lên."

Vân Tiểu Húc kéo ra bọn họ, mình cũng chen vào, mấy người ôm chặt nhau, khung cảnh vô cùng ấm áp.

Vân Tiểu Húc: "Nói cái gì thi đại học cố lên, anh ấy là top 1 toàn thành phố đó? Con mà nói thì thế này này, anh, lấy cái Trạng Nguyên tỉnh chơi!"

Giang Tri Hỏa đánh cậu một cái: "Tất nhiên rồi."

Khi nói chuyện, một chiếc xe bảo mẫu đỗ ở ven đường, buổi tối Vân Tiểu Húc còn có hoạt động, cậu bịt kín mít, chạy chậm đến bên cửa xe, kéo xuống khẩu trang, vẫy vẫy tay với ba mẹ và anh cậu.

Không bao lâu, xe ba Vân mẹ Vân gọi cũng tới rồi, Giang Tri Hỏa đóng cửa lại cho bọn họ, nhìn theo chiếc xe xoay bánh.

"Thật tốt quá......" Trên xe, mẹ Vân giữ chặt tay chồng, rũ mắt cười.

"Ừ." Ba Vân phủ lên mu bàn tay bà.

Ngã tư phía trước đang đèn đỏ, chiếc xe chậm rãi dừng lại, bọn họ quay đầu.

Sau cửa sổ vẫn có thể nhìn đến dáng hình của Giang Tri Hỏa, anh đứng ở ven đường nhìn xung quanh khắp nơi, như đang tìm người, một lát sau, anh vẫy tay với hướng nào đó, ngay sau đó chạy về phía một nam sinh, nhảy lên sau lưng cậu ta.

Gió thổi qua, lá cây rung rinh, dưới ánh đèn neon, trong mắt chàng trai tràn ngập ánh cười, ánh sáng vỡ vụn lập lòe

......

......

Sau khi trải qua thêm một lần kỳ thi toàn thành phố và toàn tỉnh, ở trong mùa hè oi bức, thi đại học tới.

Ba năm cấp 3, rốt cuộc ở trong hai ngày, dưới cái nắng như thiêu như đốt và tiếng ve sầu ríu rít, vẽ lên dấu chấm nồng đậm rực rỡ.

Ngày ra thành tích thi đại học đó, tất cả mọi người đều có một máy tính, di động, TV.

Máy tính dùng để tra điểm, di động dùng để nói chuyện, TV đang phát tin dự đoán của chuyên gia về kì thi đại học năm nay.

Trên màn hình hiện ra thang điểm của các năm trước, các chuyên gia phân tích: "Năm nay tỉnh ta tham gia cùng một đề thi với cả nước, không khó hơn bao nhiêu so với năm trước, theo tổng hợp thang điểm của năm trước và năm nay, tôi cho rằng lần này điểm sàn sẽ tăng lên......"

- chuyên gia nói sẽ tăng lên a cmn, thật hay giả, điểm tôi cũng chỉ mức điểm sàn năm ngoái thôi, tôi sẽ không lạnh đi, lật xe lại là chính tui......

- không đâu, không đâu, chuyên gia nói không chuẩn đâu! ( tẩy não chính mình) năm chị họ tui bọn họ còn dự đoán điểm sàn trường top 1 chắc 500 hơn, kết quả thành tích ra, 465, má, không cần đạt tiêu chuẩn đều có thể vào trường top 1, năm đó thật tốt, 600 hơn là có thể vào trường nổi tiếng woa......

- sao mà giống được, chị họ bạn lại không thi ở tỉnh chúng ta! Tình hình ở mỗi tỉnh khác nhau! Hơn nữa vẫn là đã nhiều năm trước!

- a a a không được không được tôi lo quá, bây giờ tay đều đang run.

- sợ run- ing.

Bọn họ vừa gõ vừa nhìn chằm chằm thời gian, chờ trang web vừa mở ra, lập tức nhập mã số dự thi.

- đờ mờ lag quá, tui không vào được.

- tui vào được! Nhưng nhập sai mã dự thi ba lần, bây giờ lag chết mịa!!

- xong rồi, thẻ dự thi của tôi đâu? Thẻ dự thi của tôi đâu rồi?! Tôi tìm không thấy!

- ở trên tay cậu, ở ngay trên tay cậu! Có chút tiền đồ đi!

- mọi người đều đừng căng thẳng! Đều có thể vào! Bình tĩnh!!

- có người tra được chưa! Tôi mất hết kiên nhẫn cmnr!!

Cả màn hình đầy dấu chấm than, căng thẳng có thể tràn ra màn hình.

Trong lúc mọi người đang thấp thỏm bất an tra điểm, Giang Tri Hỏa đang ở......

Chơi game.

Game tối hôm qua mới cập nhật, vốn muốn trước khi ngủ làm một chút nhiệm vụ mới cập nhật, ai biết động dục kỳ nói đến là đến. Dù sao cũng đã thi xong, Giang Tri Hỏa tùy tay lấy ra một thứ từ thùng dưới đáy giường.

Anh cũng không nhìn, như mở blind box mò mò, mở hộp ra mới phát hiện thứ mình lấy ra là thứ lúc trước bác sĩ đã từng gửi ảnh, một cây thon dài, dùng ở phía trước.

Cai thứ này còn cao cấp hơn cả trên ảnh, một cây thon nhỏ như thế còn mẹ nó có thể chạy bằng điện.

Nếu ở lúc bình thường, anh chắc chắn đánh chết cũng sẽ không dùng, nhưng dưới sự tra tấn đến mất đi lý trí của động dục kỳ, có thể làm người ta không biết xấu hổ là gì, không nói một câu trực tiếp ra tay nếm thử, khoảnh khắc thật sự bắt đầu dùng kia anh mới thanh tỉnh một chút.

—— hay lắm, cảm giác đúng tuyệt vl!

Cảm giác khó tả, còn kích thích hơn cả so với anh nhảy từ tầng 4 nhảy xuống.

Thật sự sướng điên luôn!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play