Giang Tri Hỏa rốt cuộc không tránh được nhóm nam sinh truy hỏi, cho dù giả đau đến hôn mê bị hộ tống về nhà, còn có thể bị nhóm người kia điên cuồng tag trong nhóm.
@ Hỏa ca
@ Hỏa ca Chuyện là sao! Cậu mau nói đi!
- trời má, trong nhóm lại xảy ra chuyện gì?
- không phải hôm nay chúng ta đọc báo thấy rồi vào bệnh viện đi xem Hỏa ca à? Kết quả nghe thấy Vân Tiểu Húc kêu cậu ấy là anh!
- [ link ] hôm nay có dân mạng phân tích từ đầu đến cuối, mọi người xem xem?
- ** má tráo trẻ con? Đây là việc mà người làm?
- cho nên, Vân Tiểu Húc kêu Hỏa ca......
- không phải chứ? Hỏa ca không phải là anh em với đàn anh Mục Hà à?
Vì chỉ công bố một phần của vụ án năm đó nên trên mạng vô số suy đoán, nhưng bởi vì được phía chính phủ bảo vệ, các dân mạng cũng chỉ biết Vân Tiểu Húc có anh trai, khả năng chính là bị đứa trẻ bị tráo kia, nhưng "Anh trai" là ai, có thật là bị đổi hay không, chưa thể kết luận.
Bởi vậy nhóm nam sinh cũng chỉ có thể đoán mò, thuận tiện tag Giang Tri Hỏa hỏi thử đáp án.
Bình thường đầu óc Giang Tri Hỏa xoay chuyển rất mau, bây giờ lại không biết nên trả lời như thế nào, ôm di động nhìn nửa ngày, tin tức ong ong rung không ngừng, nhưng không đánh ra được một chữ, cuối cùng là Nhan Mộ rút điện thoại từ trong tay anh, dùng acc Giang Tri Hỏa trả lời.
Giang Tri Hỏa: Không phải, chúng tôi chỉ là quen biết, vừa mới tôi xông lên đi giải cứu con tin xong ở bệnh viện kết bái.
- vậy Hỏa ca vì sao cậu lại đi giải cứu con tin? Sao cậu biết Vân Tiểu Húc ở đó?! Nghe nói lần này rất nguy hiểm?!
Giang Tri Hỏa: Vừa lúc đi ngang qua.
Giang Tri Hỏa: Tôi ký giấy thỏa thuận rồi, các chi tiết khác không thể nói, cần phía chính phủ công bố.
Giang Tri Hỏa: Đừng hỏi nữa.
"......" Giang Tri Hỏa trơ mắt nhìn Nhan Mộ bắt chước giọng điệu của mình nói bừa làm nhóm nam sinh nháy mắt tin tưởng.
- ồ ồ ồ, thì ra là như thế này.
- tôi đã bảo mà đứa bé bị tráo thật sự không thể xuất hiện bên cạnh chúng ta.
- Hỏa ca và đàn anh Mục Hà mới là anh em mà, khó là sự thật.
- nhưng mà nhìn kĩ hình ảnh trên báo đúng là rất ngầu luôn! Hỏa ca trước một giây nổ tung ôm theo Vân Tiểu Húc nhảy ra! Ngầu vc!!
Nhan Mộ tiếp tục gõ chữ: Chuyện này dừng ở đây, hy vọng mọi người đừng nói ra ngoài ha!
Cuối cùng còn bổ sung một câu: bây giờ tôi cũng chỉ muốn chăm chỉ học tập thi đại học.
Giang Tri Hỏa: "......"
Có một nói một, Nhan ca bắt chước anh thật rất giống.
Giang Tri Hỏa vỗ vỗ khuôn mặt vô cảm của Nhan Mộ, dùng sức nhéo mặt hắn: "Học thần cậu không thành thật."
Nhan Mộ ấn tắt màn hình, giống như chưa xảy ra chuyện gì, giữ chặt tay Giang Tri Hỏa, nghiêng đầu hôn xuống lòng bàn tay anh: "Tớ sẽ tiêu hóa những nỗi buồn này giúp cậu, không để những người khác biết."
Khi nói chuyện, hơi thở của hắn chạm vào lòng bàn tay, nổi lên một chút ấm áp, ngứa ngáy.
Giang Tri Hỏa không nhịn nữa, giơ tay ấn đầu Nhan Mộ.
Nhan Mộ ngẫu nhiên sẽ lộ ra một mặt cực kỳ trẻ con, khi đuôi mắt hơi rũ, ngũ quan liền sẽ trở nên mềm mại, dịu dàng đến khó tin.
"Thay thuốc." Nhan Mộ thấy Giang Tri Hỏa nhìn chằm chằm mình cười ngây ngô, nhắc nhở nói.
"Ò." Giang Tri Hỏa nghiêng người nằm xuống, Nhan Mộ lót gối cho anh, Giang Tri Hỏa nhích nhích điều chỉnh thành một tư thế thoải mái sau đó vén lên góc áo.
Anh bị thương không nặng, nhưng chỗ bầm tím như eo, lưng, cánh tay đều sưng tấy lên.
Buổi sáng còn chưa sưng rõ lắm bây giờ đều hiển lộ ra, đặc biệt là ở trên eo.
Nhan Mộ nhíu mày, lấy thuốc ở tủ đầu giường đổ vào trên tay.
Giang Tri Hỏa hưởng thụ Nhan ca phục vụ mát xa, bò trên giường tập trung chơi di động, chỗ bị thương nị lòng bàn tay ấm áp bao trùm, sau đó cảm nhận được một lực vừa phải nhẹ nhàng xoa ấn nó.
Nhan Mộ: "Vừa phải chứ?"
Giang Tri Hỏa: "Thoải mái."
Nhan Mộ "Ừ" một tiếng: "Vậy thì tốt rồi."
Kỹ thuật của Nhan ca thật sự rất tốt, Giang Tri Hỏa thả di động, nhắm mắt lại, mặc cho Nhan Mộ lăn qua lộn lại xoa ấn vét thương cho mình.
"Nhan ca giỏi quá." Giang Tri Hỏa thật lòng khen.
"Thật không?" Nhan Mộ hỏi lại.
Giang Tri Hỏa định trả lời một câu "Tất nhiên", trong lòng lại bỗng nhiên nhảy ra một cổ dự cảm không ổn, anh bỗng chốc mở mắt ra, chỉ thấy Nhan Mộ cất lọ thuốc đã dùng sang một bên, cúi người, nắm gáy Giang Tri Hỏa, ngón cái nguy hiểm vuốt ve gần tuyến thể.
Giang Tri Hỏa: "!"
Trên ngón tay còn dính nước thuốc, đụng vào trên tuyến thể lập tức nổi lên một cảm giác vừa cay vừa nóng.
Nhan Mộ: "Tiểu Chu, chúng ta có phải còn có chuyện chưa nói xong phải không?"
Giang Tri Hỏa: "......"
Không hổ là Nhan học thần co được dãn được, tức giận nói thu liền thu, nói phát liền phát.
Giang Tri Hỏa rụt cổ, nghiêng đầu kẹp lấy tay Nhan Mộ sau đó dùng hai ngón tay thật cẩn thận xách đến trước mặt, hôn hôn lên mu bàn tay không đụng tới nước thuốc, tranh thủ trước lúc Nhan Mộ nói chuyện, tích cực nhận sai: "Nhan ca tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi! Lần sau không dám!!"
Nhan Mộ không có phản ứng gì, vẫn là dùng ánh mắt nặng nề nhìn anh.
Giang Tri Hỏa đành chấp nhận số phận, lần trước ở hội sở bị thọc một cái dùi, lúc ấy hai người không có quan hệ gì, Nhan Mộ không có lập trường nói anh, lúc này trực tiếp ở trước mặt hắn xém bị nổ tung còn nhảy lầu, Nhan Mộ không ở hiện trường nổi giận đã quá yêu anh.
Giang Tri Hỏa ngồi thẳng người, muốn biện giải cho sự xúc động của mình: "Nhan ca, cậu nghĩ đi, vì sao tớ muốn qua cậu để nói cho chị Miểu Miểu chứ, chính là muốn cho cậu nhìn xem kế hoạch của tớ, bởi vì tớ không muốn khiến cậu lo lắng nha, cậu biết tớ có thể làm cái gì, lại kịp thời chuẩn bị đệm cứu hộ, tớ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện mà, Nhan ca cậu nói đúng không?"
Nhan Mộ hừ lạnh một tiếng: "Không đúng."
Giang Tri Hỏa: "......"
Đều cười lạnh, lúc này là thật sự không dỗ được.
Giang Tri Hỏa há mồm, muốn tiếp tục nói giúp mình vài câu, chỉ là vừa thấy vẻ mặt Nhan Mộ dầu muối không ăn, nói thêm nhiều cũng vô ích.
Vì thế Giang Tri Hỏa liền đổi ý, dứt khoát trực tiếp ôm lên Nhan Mộ.
Cánh tay chợt nâng lên, phía sau không có điểm tựa, Giang Tri Hỏa thuận thế kéo Nhan Mộ xuống dưới, cùng nhau ngã vào trên giường.
Giang Tri Hỏa hiểu bạn trai nhà mình nhất, môi mút cắn nhẹ, còn cố ý phát ra một chút âm thanh trong cổ họng, không bao lâu liền kích thích được cảm xúc của Nhan Mộ, thấy vành tai Nhan Mộ ửng đỏ, lại cắn nhẹ vành tai hắn, rồi mút lấy.
Sau đó, ở bên tai cố ý hạ giọng: "Làm không?"
Nhan Mộ đè anh xuống: "Chờ đã, bây giờ cậu cần nói với tớ cậu muốn làm sao, tiểu Chu."
Giang Tri Hỏa: "......"
"Đi, đi đi!" Giang Tri Hỏa đẩy tay Nhan Mộ ra, lùi về sau vài bước, một giây đổi sắc mặt, "Có chút tính người đi! Còn hỏi tớ làm sao nữa! Nhan ca có phải cậu cũng không nghĩ ra nên bắt tớ nghĩ không?!"
Vẻ mặt Nhan Mộ không đổi cũng chỉ là nhìn chăm chăm vào anh.
Sau đó, Nhan Mộ như là bất đắc dĩ thở dài.
"Quá nguy hiểm." Hắn nói, "Lỡ tớ không thấy thì sao? Lỡ không kịp thì sao? Cậu quá xúc động, tiểu Chu."
Hai câu nói làm cho Giang Tri Hỏa muốn cưỡng từ đoạt lí, muốn lừa dối cho qua trở nên mềm lòng, Giang Tri Hỏa dựa sang, ôm lấy Nhan Mộ: "Tớ biết rồi, xin lỗi nhiều, Nhan ca, cậu tha cho tớ một lần đi."
Nhan Mộ cắn một ngụm trên vai anh: "Nếu lần này để cậu lừa cho qua, vậy lần sau thì sao?"
"Sẽ không!" Giang Tri Hỏa dựng thẳng bốn ngón, "Không có lần sau, tớ thề đó!"
"Được." Nhan Mộ đáp lại, lùi ra sau một bước, nhàn nhã nhìn về phía Giang Tri Hỏa, "Vậy hiện tại nói đi, tính làm sao bây giờ?"
Giang Tri Hỏa: "......"
Vẫn phải nói?!
Đồ! Chóa! Nhan! Mộ!
"......"
Bởi vì phía chính phủ xử lý kịp thời, tổ tiết mục phối hợp, kịp thời để Vân Tiểu Húc xuất hiện trước màn ảnh, vụ bắt cóc nhanh chóng lắng xuống, chỉ là buổi fanmeeting tạm thời bị gián đoạn có lẽ phải đổi một phương thức khác, phương án cụ thể tổ tiết mục còn đang bàn bạc.
Vân Tiểu Húc ngày hôm sau liền trở lại chương trình, lúc tham dự buổi livestream nhỏ buổi tối, dân mạng nhìn đến vết hằn trên tay cậu liền cực kì đau lòng, tặng một đống quà, Vân Tiểu Húc nhìn đến hiệu ứng quà tặng lấp lánh sáng lên đầy màn hình, đôi mắt cậu đều trừng lớn, vội vàng nói: "Tôi thật sự không sao, mọi người đừng tặng nữa! Để dành tiền ăn khuya không thơm sao?! Ài, đừng tặng! Lại tặng nữa tôi sẽ mặc áo khoác, trời nóng thế này chắc sẽ bị cảm nắng mất!"
Các Húc Nhật thấy Vân Tiểu Húc bị dọa sợ lại vẫn quan tâm fans, quan tâm đến cuộc thi, trong lòng rất xúc động, các đại fan sôi nổi bỏ tiền ra, nhất định phải cho anh nhà mình chắc chắn xếp hạn cao debut.
Vào lúc ban đêm, số liệu của Vân Tiểu Húc tăng lên rất nhiều.
Sau khi kết thúc livestream, tổ tiết mục muốn bắt đầu ghi hình màn công bố bảng xếp hạng lần thứ ba, sau đó các trainee sẽ chuẩn bị cho đêm chung kết hai tuần sau.
Trước khi nộp lên di động, Vân Tiểu Húc nhắn cho Giang Tri Hỏa.
Vân Tiểu Húc: Nhất định phải đi đó!! Anh mà muốn bỏ chạy em liền đến trường học của anh!!
Vân Tiểu Húc giả vờ không thấy được: Ái chà, không nói nữa, em nộp điên thoại đây, nhớ là phải xem chương trình của em đó nha! Vote cho em nữa! Vote! Cho! Em! Với!
Giang Tri Hỏa: Biết rồi biết rồi!
Vân Tiểu Húc không nhắn lại nữa, Giang Tri Hỏa định ra khỏi giao diện, tầm mắt lại dừng lại ở hai avatar mới kết bạn.
Vân Tiểu Húc sau khi kết bạn được với Giang Tri Hỏa liền chia sẻ lại đây acc của ba Vân mẹ Vân, bảo anh cần phải kết bạn lại: Anh kết bạn đi, anh cần phải kết bạn lại, nếu ngày nào đó anh muốn tránh em, block em thì em còn có thể nhờ ba mẹ tìm anh, dù sao anh sẽ không xóa ba mẹ!
Giang Tri Hỏa bật cười.
Sau ngày hôm đó, anh cũng chưa gặp lại hai giáo sư, mười mấy năm thật sự quá dài, thay vì gặp mặt ngay thì không bằng cho nhau chút thời gian phản ứng.
Hai tuần sau, Vân Tiểu Húc bắt đầu bị nhốt ghi hình màn công bố bảng xếp hạng lần thứ ba và chuẩn bị trận chung kết, Giang Tri Hỏa thì quay trở lại cuộc sống của một học sinh lớp 12. Cách ngày thi đại học càng ngày càng gần, các học bá càng không biết ngày đêm giải đề, như không muốn sống, 2 giờ sáng còn có người ở trong nhóm điểm danh.
Đinh Kiện Huy ngày hôm sau tỉnh lại nhìn đến tin nhắn điểm danh rạng sáng, lại nhìn đến người kia 6 giờ sáng vẫn còn tiếp tục điểm danh học thuộc bài, đặc biệt kinh ngạc, vội vàng ở trong giờ học ngăn lại phương pháp học tập không lành mạnh này.
"Thầy biết các bạn đang học rất chăm chỉ nhưng cũng phải nghỉ ngơi thật tốt!"
Đinh Kiện Huy còn nêu ví dụ về tầm quan trọng của việc nghỉ ngơi: "Một nhà nghiên cứu đã từng ở lễ đón tân sinh viên của trường Đại học Q kể ra bí quyết thành công của ông ấy......" Đinh Kiện Huy dừng một chút, các học bá còn rất chờ mong ông nói tiếp, ai ngờ, Đinh Kiện Huy cua gắt, "Không phải IQ, EQ, không phải gặp cơ hội may mắn mà là bởi vì ông ấy sống lâu hơn các học giả cùng tuổi!"
Mọi người: "????"
Đinh Kiện Huy nghiêm túc nói: "Cho nên, các bạn à, phải chú ý sức khỏe, chú ý nghỉ ngơi, bản thân mới là tiền vốn cách mạng!"
Các trường học khác đều muốn học sinh học tập như đòi mạng, tiết thể dục và mỹ thuật có thể hủy bỏ liền hủy bỏ, chỉ có Nhất Trung có phong cách độc lạ, mỗi tuần đều có tiết thể dục cố định, hiệu trưởng đã đặt ra các quy định nghiêm ngặt và không cho phép các giáo viên khác lợi dụng, biết có một học sinh chỉ ngủ chưa đến bốn tiếng một ngày, ngày hôm sau liền giăng biểu ngữ: "Bạn của ngày mai chắc chắn sẽ cảm ơn bản thân đã ngủ đủ 7 tiếng hôm nay."
Vào ban đêm, Ôn Đạt nhìn đến biểu ngữ của Nhất Trung, lập tức tìm tới Nhan Mộ, cậu ta vừa giải đề vừa phát ra âm thanh cực kỳ hâm mộ.
Ôn Đạt: Nhìn đi! Đây là thế giới của học bá à?
Ôn Đạt: Thầy tụi tao nói với tụi tao, học sinh cuối cấp nên ngủ ít hơn, sống cả đời cũng không cần ngủ quá nhiều, sau khi chết sẽ ngủ mãi mãi, bốn năm tiếng một ngày đã được coi là nhiều.
Ôn Đạt: Tụi mầy thì sao! Tụi mầy thì sao hả! Như vậy thì sao có thể thi đại học!!
Cho dù là các thiếu gia ghét học, với kỳ thi đại học đến trước mặt, cũng chỉ có thể cầm sách thức trắng đêm chăm chỉ học.
Nhan Mộ không thể trả lời, hắn đang bôi thuốc cho Giang Tri Hỏa, Giang Tri Hỏa liền cầm di động, phân tích nguyên nhân với Ôn Đạt: Học tập ấy à, không phải xem thời gian mà là hiệu suất. Học bá sở dĩ là học bá, là bởi vì có thể dùng hai tiếng học xong kiến thức người thường học bốn tiếng, vậy hai tiếng dư ra dùng để ngủ còn không hợp lý?
Giang Tri Hỏa: Còn nữa, cậu nghĩ thử xem, các học bá đã thi được điểm cao hơn cậu, còn học cùng thời gian đó với cậu, thậm chí lâu hơn cậu, vậy thì thành tích của bọn họ chỉ có càng cao càng tốt hơn cậu, người ta flex trong âm thầm đó, flex đến mẹ cậu cũng không biết được!
Ôn Đạt:...... Tôi đi học tập đây, gụt bai.
Trả lời Ôn Đạt xong, Giang Tri Hỏa trả điện thoại cho Nhan Mộ, mới vừa nằm bò lại không bao lâu, lại vang lên chuông báo tin nhắn "Tinh" một tiếng, Nhan Mộ rũ mắt nhìn qua một cái, nói: " Tớ qua rồi."
"Qua gì cơ?" Giang Tri Hỏa hỏi.
Anh giờ đang đánh chữ cho Lệ Mục Hà.
Lệ ca khoảng thời gian trước phải ngắt liên lạc với bên ngoài, giờ ra tới vừa thấy Giang Tri Hỏa lại xảy ra chuyện, Lệ Mục Hà thường ngày chưa bao giờ nổi giận cũng bị chọc giận, đã gửi đoạn voice đến, giọng trầm đến thiếu chút nữa dọa ngơ Giang Tri Hỏa.
Nhan Mộ thấy Giang Tri Hỏa không có phản ứng, lại lặp lại nói: "Tớ qua rồi."
Giang Tri Hỏa: "Không quá đâu, rất nhẹ, rất thoải mái."
Nhan Mộ nhìn đến avatar trên màn hình, hít một hơi thật sâu, rút điện thoại trong tay Giang Tri Hỏa: "Tuyển sinh Đại học B, tớ qua rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT