Là người mở đầu thuận lợi nhận được điểm A đầu tiên, Đồng Quyện được mọi người chào đón sau khi trở về chỗ ngồi.
“Xin chào Đồng Quyện, bắt tay tôi với!”
“Đúng đấy, bắt tay cái đi, truyền lại may mắn.”
“Phải phải, hay là tất cả cùng bắt tay cũng được.”
Đồng Quyện:???
Cái này không ổn lắm đâu?
Bàn tay của anh bỗng trở nên lúng túng không biết để ở đâu, lại có phần hoảng sợ khua khua tay, nói: “Các bạn chắc chắc cũng là A mà, thật đấy, tin tôi đi.”
Mặc dù bình thường anh chẳng may mắn lắm, lời nói ra cũng chẳng bao giờ ứng nghiệm, nhưng Đồng Quyện… vẫn muốn nói.
“Cố lên!” Đôi bàn tay đang khua loạn giữa không trung cuối cùng cũng nắm chặt thành nắm đấm, tràn đầy sức sống cổ vũ cho những người khác.
Nắm đấm nhỏ ửng đỏ, đôi mắt to của Đồng Quyện cũng bởi vì biểu hiện cực kỳ chân thành mà trở nên sáng ngời, khiến các thực tập sinh đang ngồi xung quanh đều ngẩn cả ra.
Tranh thủ lúc mọi người còn đang ngơ ngác, Đồng Quyện lập tức trở về chỗ ngồi của mình.
Chung Diệc đã đứng dậy, chuẩn bị nghênh đón anh.
Đồng Quyện thấy cậu ta đứng lên, bèn chu đáo hỏi: “Cậu muốn đổi chỗ à?”
Bùi Tư Nhiên một tay ấn Chung Diệc ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Đồng Quyện, mái tóc vàng cũng đung đưa theo, “Không đổi đâu, anh ngồi đi.”
Vừa mở miệng đã là chất giọng khàn khàn trầm thấp.
“Được rồi.” Đồng Quyện gật đầu, thấp thỏm ngồi xuống bên cạnh Bùi Tư Nhiên.
Đối với người có vẻ không dễ nói chuyện như Bùi Tư Nhiên, trong lòng anh cũng có hơi sờ sợ, vừa sợ một cái là sẽ nghĩ lung tung, nhưng nghĩ một lúc lại thấy có gì đó không ổn, bây giờ là thế kỷ 21 văn minh, anh và Bùi Tư Nhiên đều là đàn ông con trai, tại sao phải sợ?
Nghĩ đến đây, Đồng Quyện lập tức ngồi thẳng người dậy.
Bùi Tư Nhiên nhận thấy mùi thơm của quả đào tưởng chừng như không tồn tại lại xuất hiện, lúc nãy vừa ngồi xuống là cậu đã loáng thoáng ngửi thấy mùi hương đó.
Ban đầu Bùi Tư Nhiên còn cho rằng là do nhân viên công tác xịt loại nước thơm này, không ngờ là sau khi Đồng Quyện lên sân khấu lại không ngửi thấy nữa, nhưng bây giờ khi anh quay về, cậu lại ngửi thấy mùi hương kia.
Hóa ra vẫn có người thích nước hoa hương đào, Bùi Tư Nhiên trong lòng thầm thở dài, hơn nữa cũng khá thơm đó chứ.
“Đồng Quyện Đồng Quyện.” Chung Diệc đúng là không thể để mình rảnh rỗi, nhất là bên cạnh mình cách một người còn là Đồng Quyện mà cậu ta rất thích, cái miệng lại càng không thể dừng lại: “Anh cảm thấy thế nào? Ánh sáng có bị chói quá không? Micro thu âm ổn chứ? Nhạc có bị chậm không?”
Vừa nghe thấy tên của mình là Đồng Quyện đã quay đầu lại, để nghe rõ lời của Chung Diệc nói anh còn nghiêng người gần về phía đó.
Anh vừa đến gần là hương đào lại càng trở nên nồng đậm, Bùi Tư Nhiên còn chưa kịp đỏ mặt thì Chung Diệc ngồi bên kia đã bắt đầu không ngừng lải nhải, cậu nhịn lại kích động duy trì nụ cười, hỏi: “Có cần tôi đổi chỗ cho hai người không?”
Chung Diệc: “Có được không?”
Dĩ nhiên là không!
Bùi Tư Nhiên hít một hơi thật sâu và trịnh trọng nói: “Biểu diễn bắt đầu rồi kìa, đừng thì thầm nữa.”
“Ồ.” Đồng Quyện lập tức ngồi lại chỗ của mình, nghiêm túc nhìn về sân khấu trước mặt.
Chung Diệc: Thật khó để không cảm thấy rằng người này đang cố tình.
Bùi Tư Nhiên cũng ngồi thẳng người lại, nhìn về phía trước: “Khá thật.”
Chung Diệc: …Làm thế nào mà cậu ta có thể cảm thấy được lắm chỉ sau ba nhịp nhỉ?
Trong số ba mươi thực tập sinh, có rất ít người là thực tập sinh tự do giống như Đồng Quyện, hầu hết đều là nhóm từ ba đến bốn người ở cùng một công ty, thậm chí nhóm năm người trở lên cũng không có.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tổ chức một chương trình tìm kiếm tài năng như thế này, các thực tập sinh được các công ty gửi đến có vẻ như rất được chú trọng nhưng thực ra lại không hẳn là như thế.
Mặc dù tập đoàn Thành Nam rất giàu có, nhưng số tiền phân bổ cho tổ chương trình cũng không phải quá nhiều, phần lớn số tiền đó đều được chi vào những khoản như phí mời ban cố vấn và bản quyền bài hát, số tiền còn lại còn phải tính đến điều kiện vật chất của các phòng luyện tập, ký túc xá và căng tin để đáp ứng nhu cầu cho các thực tập sinh, thế nên số tiền đặt trên người các thực tập sinh đã ít lại còn ít hơn, cũng may mà chưa cần đến đám nghèo rớt mồng tơi bọn họ phải tự bỏ tiền túi ra.
Việc bồi dưỡng một người nổi tiếng đòi hỏi rất nhiều nguồn lực, mà sau khi ngôi sao được ra mắt có thể kiếm tiền trả lại hay không còn là một ẩn số. Vì vậy trong chương trình này, các công ty nhỏ đều cử thực tập sinh giỏi nhất đi, còn các công ty lớn thì lại chỉ là đưa người đến cho đủ số lượng mà thôi.
Sau khi Đồng Quyện giành được điểm A đầu tiền của vòng xếp lớp, những người phía sau đã không còn tiếp tục được vận may này nữa, những người vừa rồi vội vã bắt tay với anh đều vào lớp B hoặc C, thậm chí vừa rồi ngay cả thực tập sinh bị xếp vào lớp D cũng có luôn.
Những thực tập sinh còn chưa biểu diễn bỗng nhận ra rằng, Đồng Quyện có thể dễ dàng giành được điểm A không phải là vì các huấn luyện viên không nghiêm khắc mà là vì thực lực của anh mạnh.
“Nghiêm khắc như vậy cơ à?” Chung Diệc khẽ lẩm bẩm.
Màn biểu diễn của nhóm trước đó đã kết thúc, các thực tập sinh kia cũng đã trở về chỗ ngồi của mình, cỗ máy gashapon lại lần nữa chuyển động trên màn hình lớn.
Bùi Tư Nhiên chỉnh lại tay áo của bản thân, “Tôi nghĩ là sắp đến chúng ta rồi.”
“Không phải chứ?” Chung Diệc nhìn chằm chằm vào màn hình.
Giây tiếp theo, một quả trứng chui ra dưới cỗ máy kia, sau khi nhấp chuột vào vỏ trứng từ giữa nứt ra một đường, đồng thời bốn chữ Giải trí Ngư Phong cũng xuất hiện.
“Cái miệng của cậu đã đi cúng chưa đấy?” Sơ Phương An liếc nhìn Bùi Tư Nhiên, nói không nên lời.
“Đi thôi.” Cậu đứng dậy, chỉnh lại cái quần của mình rồi xoay người chuẩn bị đi xuống.
Đồn Quyện lại giơ nắm đấm nhỏ lên, nói nhỏ với ba người họ: “Cố lên!”
Trong ba người đó, Bùi Tư Nhiên là bắt mắt nhất với mái tóc vàng rực rỡ cùng vóc người cao ráo, khuôn mặt với những đường nét ưu tú và thần thái đặc biệt khi đứng trên sân khấu càng khiến người xem không thể rời mắt.
Sơ Phương An và Bùi Tư Nhiên có chiều cao tương đương nhau, nhưng ngũ quan của anh ta lại không khiến người ta ngây ngất bằng cậu, đôi mắt một mí và đôi môi mỏng phù hợp với thần thái không tranh giành nhân đạm như cúc (1) của riêng mình.
(1)= 落花无言,人淡如菊
Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như Cúc.
Chỉ yêu thích sự đơn giản, không danh vọng tiền tài, không có mưu cầu cao đối với cuộc sống, thích sự bình yên lặng lẽ nhưng nội tâm kiên cường bất khuất.
Thảo nguyên có cỏ xanh dịch.
Chung Diệc thấp hơn hai người họ khoảng ba đến bốn phân, lỗ tai không biết đã bấm mấy lần lại đeo một đống phụ kiện, theo động tác của cậu ta cũng lắc tới lắc lui, thỉnh thoảng lại đập vào cái má núng nính thịt.
Khi ba người này đứng cùng nhau, có thể cảm nhận được sự chênh lệch rất nhiều về mặt tuổi tác, mặc dù Sơ Phương An chỉ hơn Bùi Tư Nhiên và Chung Diệc một tuổi nhưng thần thái lại hoàn toàn khác biệt.
Sau khi chỉnh lại áo khoác đen trên người, bọn họ bèn cầm lấy micro và đứng theo vị trí của mình như khi luyện tập.
Các huấn luyện viên đến hiện tại trông đã khá mệt mỏi, hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa có màn biểu diễn nào có thể khiến bọn họ cảm thấy hứng thú giống như của Đồng Quyện, vốn tưởng rằng anh sẽ mang đến một khởi đầu thuận lợi nhưng không ngờ lại mở ra một chiếc hộp bí ẩn. Chẳng qua Đồng Quyện là nhân tố bí ẩn, còn những người khác đều là các nhân tố cơ bản.
Vì vậy, khi các huấn luyện viên nhìn thấy ba người này, không ngoài dự đoán, khuôn mặt điển trai của Du Nhậm cũng chỉ nở một nụ cười lịch sự và nói rằng: “Nếu đã chuẩn bị xong, mời các bạn bắt đầu màn biểu diễn của nhóm mình.”
Âm nhạc vang lên, là một bài hát cũ nhưng đã được biên soạn lại.
Người đầu tiên cất tiếng là Bùi Tư Nhiên, với tiếng hát khàn khàn không hợp với ngoại hình của mình. Bùi Tư Nhiên không bắn rap dữ dội, thay vào đó là cùng với tiết tấu chậm rãi nhưng có lực hát lên những ca từ ngọt ngào bằng chất giọng trầm thấp, tựa như sô cô la nhân rượu.
Các huấn luyện viên vốn hơi buồn ngủ nhưng lập tức đã trở nên hăng hái, Lăng Uyển uống một ngụm nước, nhìn vào Bùi Tư Nhiên có phần ngạc nhiên: “Đúng là một hạt giống tốt đấy!”
Huấn luyện viên dance Diệp Trường Tân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có hơi quen quen của Bùi Tư Nhiên, cố gắng nhớ lại những ký ức trong hai mươi năm qua của mình: “Sao tôi cứ cảm thấy là mình đã từng gặp cậu ta ở đâu rồi?”
“Ai cơ?” Lăng Uyển tò mò hỏi.
“Cậu tóc vàng ấy, Bùi Tư Nhiên.”
“Bùi Tư Nhiên…” Lăng Uyển cúi đầu lật xem sơ yếu lí lịch của cậu rồi nói, “Chàng trai này đã từng làm thực tập sinh ở nước ngoài, nói không chừng hai người đã từng quen biết nhau thật đấy.”
“Nước ngoài?” Diệp Trường Tân cũng cúi xuống nhìn theo, sau đó lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy, “Thảo nào tôi cứ thấy quen quen, lúc tôi đi bồi dưỡng ở nước ngoài, cậu ấy đã từng học lớp của tôi.”
“Wow, người quen à.” Lý Liên Na cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, “Vậy thực lực của cậu ấy có tiến bộ không?”
“Chắc là có.” Diệp Trường Tân nói, “Còn chưa nhảy mà, đợi xem thế nào.”
Bùi Tư Nhiên lại không nhớ về lần đầu tiên gặp mặt giữa hai người họ như Diệp Trường Tân, bởi lúc đó anh ta không có thần thái như bây giờ lại dùng tên tiếng Anh, thế nên cậu cũng không biết người đã từng dạy mình lúc đó chính là Diệp Trường Tân.
Có điều, cho dù cậu có phát hiện ra điều này thì cũng không quan tâm lắm, Bùi Tư Nhiên đã không đứng trước máy quay quá lâu rồi, sau khi nghe thấy trên loa vang lên giọng nói của chính mình, dòng máu toàn thân cậu như sôi trào không thể kiểm soát nổi.
Năm bốn tuổi Bùi Tư Nhiên tham gia bộ phim truyền hình đầu tiên trong đời, năm mười hai tuổi trở thành thực tập sinh của một công ty giải trí, mười ba tuổi một mình xuất ngoại, trải qua rất nhiều chuyện mới khiến cậu chợt bừng tỉnh, thì ra chỉ có khi đứng trên sân khấu Bùi Tư Nhiên mới thực sự sống, mới xem đó là cuộc đời.
Bùi Tư Nhiên giống như được bấm vào một công tắc nào đó, giá trị sinh lực cả người từ 100% trở thành 120%, mái tóc vàng rực rỡ tỏa ra ánh sáng chói mắt, thậm chí cả Chung Diệc và Sơ Phương An đang đứng bên cạnh cũng tranh thủ lúc bước đi ngoái đầu lại nhìn cậu.
Người này có chuyện gì vậy nhỉ? Vừa lên sân khấu đã bung lụa vậy ư?
Ba phút trên sân khấu nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, lúc thực hiện ending pose Bùi Tư Nhiên vẫn cảm thấy chưa đã ghiền.
Trong trường quay lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Đồng Quyện còn đang đắm chìm trong màn trình diễn của ba người kia, lúc này cũng giật mình theo những tiếng vỗ, anh lập tức giơ tay lên vỗ theo, chỉ là đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm, mà đột nhiên lại trở nên phấn khích còn vỗ đến đau cả tay.
Một tiếng “bộp” vang lên nổi bật giữa những tràng vỗ tay, lòng bàn tay mềm mại tê dại như bị kim châm, Đồng Quyện lập tức dừng lại, lắc tay mình một chút, cố gắng thu nhỏ bản thân lại xem như không có chuyện gì xảy ra.
Những người khác không nhận ra điều đó, nhưng Bùi Tư Nhiên đang đứng trên sân khấu lại nhìn thấy động tác nhỏ này rất rõ ràng. Các ghế ngồi dưới sấn khấu đều được lấp kín, chỉ có chỗ Đồng Quyện ngồi là bị trống, bởi lúc này chỉ có mình anh ngồi ở đó, trông rất rõ ràng vừa liếc đã thấy.
Lúng túng vụng về nhưng cũng khá đáng yêu đó.
“Màn trình diễn của các bạn thật sự khiến chúng tôi trở nên tỉnh táo, nháy mắt đã không còn thấy buồn ngủ nữa.” Du Nhậm lên tiếng trước: “Rất tuyệt vời, tôi rất thích.”
“Chào cậu, Tiểu Bùi!” Tiếp theo đó là Diệp Trường Tân, “Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau phải không?”
Bùi Tư Nhiên còn chưa phản ứng kịp: “Dạ?”
“Lúc còn ở nước ngoài.” Diệp Trường Tân nhắc: “Tôi đã từng dạy cậu.”
“Thì ra là thầy Diệp.” Bùi Tư Nhiên chỉ có chút ấn tượng vậy thôi, nhưng cậu vẫn thuận theo những lời Diệp Trường Tân nói, “Xem ra số phận của em đã định phải trở thành học trò của thầy Diệp rồi.”
Diệp Trường Tân cười cười đáp, “Lần này nhất định sẽ khiến cậu học thành tài.”
“Vừa nãy khi các bạn đang biểu diễn, mấy huấn luyện viên chúng tôi cũng đã trao đổi ý kiến với nhau rồi.” Lý Liên Na nói, “Màn trình diễn của bạn rất hoàn hảo, thực sự, từ mọi góc độ đều hoàn hảo.”
“Sự phối hợp giữa các thành viên trong nhóm rất tốt, khiến cho chúng tôi có cảm giác như các bạn thật sự là một nhóm chứ không phải chỉ là ba thực tập sinh cùng nhau luyện tập, điểm này khiến tôi cảm thấy rất hiếm có được.” Lăng Uyển nói tiếp: “Về phần rap của hai bạn, xuất sắc, tôi cảm thấy hoàn toàn có thể đạt được điểm A.”
“Thế nên đánh giá xếp lớp cuối cùng của các huấn luyện viên dành cho các bạn như sau, Bùi Tư Nhiên, Sơ Phương An, A.”
“Chung Diệc, B.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT