Đồng Quyện không thể nhớ nổi bản thân đã trở nên nổi tiếng như thế nào ở tinh tế trong kiếp trước, anh chỉ có một số ấn tượng máy móc về bản thân trong khoảng thời gian đó, mà ngay cả những ấn tượng đó cũng rất rời rạc hoàn toàn không thể kết nối được với nhau. Anh loáng thoáng nhớ rằng mình dã từng được rất nhiều người tỏ tình, nhưng cũng mơ hồ nhớ rằng bản thân lại sống không được vui vẻ cho lắm.

Thời gian trên hành tinh mẹ càng ngày càng dài, Đồng Quyện thậm chí cũng sắp quên mất thảm họa hành tinh đã giết chết bản thân, quên đi nỗi tuyệt vọng khi chính mình sắp chết, cứ thế này mà sống ở đây cũng không phải là có gì không tốt.

Anh không cần sinh con, không bị chi phối bởi kỳ phát tình, không cần lúc nào cũng phải trốn ở nhà. Đồng Quyện có thể ra ngoài bất cứ lúc nào mình muốn, sống trong ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, đứng trên sân khấu ca hát nhảy múa, làm những gì mình thích thậm chí có thể thật sự bình đẳng tìm được người thương.

Như vậy không tốt sao.

Khi bước đến sân khấu, có vô số những suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Đồng Quyện và cho đến khi anh thực sự đứng dưới ánh đèn, tất cả các tia sáng đều hội tụ thành một luồng ánh sáng duy nhất.

Cứ như thế này đi, sinh sống ở đây, hoàn thành những thử thách mới, thử nghiệm một cuộc sống mới.

Bối cảnh xung quanh trở nên rất rõ ràng, mặt sàn sân khấu trong suốt phản chiếu ánh sáng từ phía trên chiếu xuống, những người ngồi bên dưới đều nhìn vào anh và nở nụ cười.

Một chiếc bàn tròn dần dần được nâng lên từ bên hông sân khấu, trên đó có một cái giá đỡ trong suốt được gắn cố định để dựng micro. Đồng Quyện bước tới nơi đó, cầm lên rồi thử mic một chút, sau đó mới gật gật đầu với nhân viên ở phía dưới sân khấu.

Thiếu niên mặc một cây đen đứng một mình trên sân khấu trống trải, hiện rõ vẻ gầy gò nhưng lại cực kỳ thu hút. Dưới sân khấu có vô số thực tập sinh có dáng vẻ ưa nhìn, đương nhiên những người có thể đến tham dự chương trình này hẳn là đều có ngoại hình không tồi, nhưng bề ngoài của Đồng Quyện trong số bọn họ tuyệt đối có thể xem là thuộc hàng những người nổi bật nhất.

Trên người anh có một lực tương tác giống như nắng ấm sau buổi buổi trưa, toát ra vẻ đẹp có một không hai.

Sau khi khúc nhạc dạo đầu vang lên, màn trình diễn của Đồng Quyện cũng bắt đầu.

Đồng Quyện chọn một bài hát cũ mới nổi tiếng trở lại trên Cam Ngọt, tất nhiên đối với anh thì đó vẫn là một bài hát mới. Bài hát này có điểm nổi bật riêng biệt, câu chuyện giàu cảm xúc và sức bùng nổ mạnh mẽ, có rất nhiều ca sĩ trẻ hát không tốt ca khúc này là bởi vì chỉ có kỹ thuật mà không có cảm xúc.

Nhưng Đồng Quyện là người đã từng chết một lần, khi cất vang bài hát này, anh có thể mang đến tuyến câu chuyện với những cung bậc mạnh mẽ.

Giọng hát của anh trong trẻo và sạch sẽ như chính ngoại hình của mình, nhưng khi hát bài hát này vào thời điểm này, cũng có thể dễ dàng dẫn dắt khán giả đắm chìm trong những dòng suy tư từ tận đáy lòng.

Cùng với tiết tấu tăng nhanh, tiếng hát của Đồng Quyện cũng bùng nổ với sức bật không phù hợp với hình thể của bản thân.

Đồng Quyện đứng trên sân khấu hơi nghiêng đầu qua rồi cúi người xuống, đường gân xanh nổi lên trên đường viền cổ trắng ngần cũng mang theo một chút tính nghệ thuật.

Các huấn luyện viên cũng rất ngạc nhiên, đặc biệt là cố vấn về vocal Lý Liên Na, chị ấy cầm lấy tờ khai lý lịch của Đồng Quyện và xem lại ngày tháng năm sinh của anh một lần nữa. Rõ ràng mới chỉ mười bảy tuổi, nhưng lại có thực lực không tương xứng với tuổi tác.

Sau đó Lý Liên Na lại nhìn vào cột lý lịch, thông tin về Đồng Quyện rất đơn giản, chỉ có một câu giới thiệu ngắn ngọn “Vlogger nổi tiếng trên nền tảng Cam Ngọt”, biểu cảm trên khuôn mặt của chị ấy có hơi phức tạp, một người có thực lực như thế này lại chỉ nổi tiếng trên mạng mà không qua trường lớp đào tạo chuyên nghiệp… chị ấy đã quá lâu không nhìn thấy một nghệ sĩ có tài năng trời phú như vậy rồi.

Lăng Uyển lại vô cùng bất ngờ với Đồng Quyện, cách xử lý tiết tấu bài hát của Đồng Quyện vượt xa sức tưởng tượng của chị, cảm xúc được điều chỉnh hoàn toàn tự nhiên không giống một nghệ sĩ còn chưa ra mắt.

Diệp Trường Tân là cố vấn về mảng dance cũng đang đắm chìm trong ca khúc này, thậm chí còn sản sinh ra một sự kích động đến mức, dù Đồng Quyện không chuẩn bị bài nhảy thì anh cũng sẽ dành cho thực tập sinh này điểm A.

Trong bốn người chỉ có người khởi xướng Du Nhậm là hoàn toàn không am hiểu gì về nhạc lý, anh ấy không nghe ra bất kỳ kỹ thuật nào mà chỉ đơn thuần cảm thấy Đồng Quyện hát rất hay. Du Nhậm là một diễn viên, trí tưởng tượng và sự đồng cảm của anh ấy không hề tầm thường, khi lắng nghe tiếng hát của Đồng Quyện thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bức họa phía sau lưng người này.

Trên thân thể gầy gò kia, dấu vết của tháng năm ánh lên một tia sáng yếu ớt, bánh răng thời gian đang chầm chậm quay tạo nên những âm thanh nhỏ vụn, mặt trời, mặt trăng và dải ngân hà xen kẽ nhau, thủy triều trên biển khi lên khi xuống, cành lá trên cây từ non xanh chuyển sang tái nhợt rồi lại từ những nhợt nhạt ấy trở thành những đóa hoa nở rộ.

Du Nhậm đặt tay xuống và nhắm mắt lại, nghiêm túc lắng nghe tiếng hát của Đồng Quyện.

Không ngờ màn trình diễn đầu tiên lại mang đến cho anh một bất ngờ lớn tới vậy.

Tuy nhiên phần biểu diễn của Đồng Quyện, đang chuẩn bị kết thúc sau phần điệp khúc và dừng lại hoàn toàn trong vòng một phút rưỡi.

Chiếc bàn tròn quen thuộc lại được nâng lên, Đồng Quyện đặt micro trở lại rồi đi về giữa sân khấu dưới ánh mắt tò mò của khán giả.

Sau đó vén vạt áo lên.

Vòng eo của Đồng Quyện thoáng xẹt qua, anh nhét áo sơ mi vào trong quần, chiếc áo sơ mi vốn có hơi thùng thình lập tức trở thành bó sát lộ ra đường cong cơ thể hoàn hảo.

Hóa ra vòng eo thon nhỏ ẩn hiện dưới vạt áo ấy, không những chẳng hề gầy gò đến đáng sợ mà còn mang vẻ đẹp của đường nét cân đối.

Chiếc quần bò màu đen bao lấy đôi chân vừa thẳng vừa dài, ngay cả tỉ lệ giữa đùi và bắp chân cũng thật hài hòa.

Đồng Quyện xoay cổ, rồi lại xoay cổ tay cổ chân bày ra cảm giác “sắp giở tuyệt chiêu”.

Chung Diệc ngây người như phỗng: “Sao tôi lại cảm thấy anh ấy sắp lộn người đến nơi nhỉ…”

Mặt sàn đều làm bằng kính, nếu như lộn nhào e rằng có hơi nguy hiểm.

Lúc Bùi Tư Nhiên nghe thấy Chung Diệc nói như vậy, không khỏi cau mày.

Tiếng nhạc lại vang lên, là một bản nhạc hiphop với tiết tấu rõ ràng và mạnh mẽ, người vừa rồi còn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó cất lên tiếng hát, lúc này lại lập tức trở thành một anh chàng đẹp trai nổi loạn đốt cháy bầu không khí của hiện trường, các huấn luyện viên vẫn còn ngồi yên được trên ghế của mình, trong khi ở đằng sau các thực tập sinh khác gần như đều đã đứng dậy.

Quần áo của Đồng Quyện vẫn rất chỉnh tề, giống như chiếc áo sơ mi kia ngay từ đầu đã là kiểu vừa vặn vậy. Thay vì lộn người như Chung Diệc tưởng tượng, anh đã bắt đầu một màn trình diễn có lực khống chế rất mạnh, cơ thể Đồng Quyện dường như rất dẻo, lúc nghe theo tiếng nhạc thực hiện động tác wave, toàn bộ các khớp trên cơ thể đều đung đưa theo, như thể ngay cả những sợi tóc cũng đang nhảy múa.

Lúc này, mọi người mới phát hiện ra cơ thể của Đông Quyện không hề gầy gò như bọn họ nghĩ, theo động tác của anh trên đùi sẽ lộ ra đường nét săn chắc tuyệt đẹp, thậm chí phần hông dưới eo cũng là một vòng cung hoàn hảo.

Nhưng khuôn mặt của Đồng Quyện lại dịu dàng đến bất ngờ, nếu không phải ánh mắt anh đang thay đổi thì bất cứ ai nhìn thấy thần thái này của Đồng Quyện đều sẽ nghĩ rằng người nay đang thực hiện một bài múa đương đại.

Sự ngây thơ và cám dỗ tột cùng bất ngờ hòa quyện vào nhau một cách kỳ lạ trên người Đồng Quyện, Bùi Tư Nhiên nhìn anh trên sân khấu, đột nhiên trong đầu cậu xuất hiện những từ ngữ miêu tả nghe có vẻ hơi khuôn sáo.

Đây có lẽ là khuôn mặt thiên thần trong hình hài ác quỷ.

Ngay sau đó màn trình diễn của Đồng Quyện đã kết thúc, anh nắm chắc thời gian trong vòng ba phút một cách hoàn hảo, tuy rằng thời gian ngắn nhưng những gì cần phô diễn đều đã làm rồi.

Sau khi tiếng nhạc kết thúc, một tràng pháo tay vang lên trong trường quay, Đồng Quyện cúi đầu chào khán giả và chờ đợi nhận xét từ các huấn luyện viên.

Chiếc bàn tròn lại mang micro trở lại một lần nữa, Đồng Quyện cầm mic lên cũng không quay lại mà đứng luôn bên hông sân khấu.

“Phần trình diễn của bạn thực sự tuyệt vời.” Du Nhậm là người đầu tiên nhận xét, “Rất truyền cảm, cách biểu diễn riêng biệt này cũng rất thông minh. Tất nhiên đây chỉ là ý kiến ​​của tôi với tư cách là một khán giả thuần túy, còn nhận xét về trình độ thì chúng ta vẫn cần sự chuyên nghiệp của các huấn luyện viên đây.”

Đồng Quyện đã học bài nhảy này từ trung tâm mua sắm của hệ thống, anh đã luyện tập rất lâu, đợi đến khi bài kiểm tra trên đó được thông qua rồi mới sẵn sàng trình diễn. Ban đầu, Đồng Quyện còn lo lắng rằng tiêu chuẩn của hệ thống khác với tiêu chuẩn thực tế, nhưng bây giờ khi nhìn thấy phản ứng ở hiện trường, có lẽ màn trình diễn của anh hẳn là rất thành công.

Lý Liên Na khen ngợi giọng hát của Đồng Quyện có điều kiện tốt và đầy cảm xúc.

Lăng Uyển lại khen kỹ thuật của anh tốt, có thời gian thì muốn nghe Đồng Quyện thử sức với rap.

Diệp Trường Tân khen ngợi khả năng khống chế lực và khả năng kiểm soát cơ thể của Đồng Quyện rất tốt, thậm chí còn cho rằng xương cốt anh mềm và Đồng Quyện là một vũ công bẩm sinh.

“Tôi còn có một câu hỏi nữa.” Diệp Trường Tân nói, “Bạn đã tự mình biên đạo bài nhảy này sao? Tôi chưa từng thấy ai nhảy bài đó trước đây.”

“Không phải em ạ.” Đồng Quyện lắc đầu, chẳng biết nên giải thích ra sao, bèn ngập ngừng nói: “Bài này được biên đạo bởi một người thầy của em.”

“Được rồi.” Diệp Trường Tân còn cho rằng tự Đồng Quyện dựng bài nên có hơi hụt hẫng.

Du Nhậm: “Nếu mọi người đã nhận xét xong rồi, thì chúng ta cùng thảo luận với nhau về thành tích xếp lớp của Đồng Quyện nhé!”

Bốn huấn luyện viên đặt micro xuống và thảo luận một cách nghiêm túc.

Các thực tập sinh dưới sân khấu cũng bắt đầu rì rầm trò chuyện.

“Chuyện này còn cần thảo luận sao?”

“Chắc là A rồi, nếu không phải là A thì chúng ta phải sống thế nào?”

“Nhưng nếu là A thì chúng ta cũng chẳng sống nổi, tiêu chuẩn A này khó quá.”

“Có điều cậu ấy thực sự rất đẹp ấy, chỉ dựa vào cái vẻ ngoài này thôi cũng đáng đạt A rồi!”

“Không phải A thì tôi đi bằng đầu cho các cậu xem.”

“Nếu cậu đã nói thế thì đột nhiên tôi cũng muốn thấy như vậy đấy!”

Các huấn luyện viên thậm chí còn không mất đến ba mươi giây đã thảo luận xong, sau mười mấy giây, Du Nhậm lại cầm micro lên và nói, “Vừa rồi chúng tôi đang thảo luận xem cấp cao nhất có phải chỉ có mình A không, ngoài A ra thì có thể thêm cấp A+ được không, nhưng tổ chương trình đã từ chối đề xuất của bọn tôi.”

“Không phải là chúng tôi không muốn cho mà là tổ chương trình không cho phép, vụ này bạn cứ tính sổ với bọn họ nhé!” Du Nhậm nháy mắt với Đồng Quyện một cái rồi nói tiếp: “Bây giờ tôi xin tuyên bố, xếp hạng sân khấu đầu tiên của thực tập sinh tự do Đồng Quyện——”

“Chúc mừng bạn, A!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play