Vốn vì thân thể bị khiếm khuyết, dù ngày thường Đỗ Lăng Xuân không lộ rõ ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn luôn nhạy cảm nghĩ nhiều. Hơn nữa Công Tôn Trác Ngọc lại rất hay ra ngoài đây đó để phá án, khó tránh có ngày sẽ bị nữ tử phong nguyệt nào đó câu mất hồn phách. Nếu người này thật sự dám đi chơi kỹ thì đúng là trăm phần trăm đã chọc đúng tử huyệt của y.
Công Tôn Trác Ngọc sờ sờ chóp mũi, suốt dọc đường không dám hé răng. Chờ đến khi trở lại trong phủ, đóng cửa lại, hắn mới mở miệng giải thích với Đỗ Lăng Xuân: “Tư công chớ nghe người ngoài nói hươu nói vượn, lúc nào ta cũng giữ mình như thế, sao có thể đến thanh lâu cơ chứ.”
Đỗ Lăng Xuân thầm nghĩ chẳng lẽ ngươi đi còn ít chắc. Y không nói gì, cởi đai lưng, trút bỏ áo ngoài, tùy tay ném sang một bên. Rồi sau đó tiến lên, một tay đẩy ngã Công Tôn Trác Ngọc xuống giường.
Công Tôn Trác Ngọc nằm trên giường chớp chớp mắt, có hơi ngây ra, ngơ ngác gọi: “…… Tư công?”
Đỗ Lăng Xuân chống hai bên sườn hắn, từ trên cao nhìn xuống, ngữ điệu trầm khàn: “Còn dám đi chơi kỹ nữa không?”
Công Tôn Trác Ngọc thầm nghĩ ta cũng đã bao giờ đi đâu, nhưng ngoài mặt chỉ thành thật lắc đầu: “Không dám, không dám nữa.”
Đỗ Lăng Xuân lúc này mới thấy vừa lòng. Y chậm rãi cúi người, khẽ hôn Công Tôn Trác Ngọc, ống tay áo bằng vải đỏ phớt lên người hắn, mang theo xúc cảm mượt mà hơi lạnh của tơ lụa thượng hạng.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play