Chiều tối trong chợ người qua kẻ lại, kẻ bịt mặt đánh xe chạy nhanh như bay, thoáng chốc đã khuất bóng trong đám đông. Công Tôn Trác Ngọc trợn mắt như muốn rớt tròng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thạch Thiên Thu bị bỏ lại đằng sau, chẳng biết ông ấy đã nhìn thấy hắn hay chưa, hắn bức rứt sốt ruột dậm chân thình thịch trong thùng xe.
Người bịt mặt nghe thấy động tĩnh, nhấc màn xe lên nhìn vào trong, lạnh giọng mắng: “Còn ầm ĩ nữa có tin ta chém chết ngươi ngay bây giờ không!”
Công Tôn Trác Ngọc ấm ức “ờ” một tiếng, rúc vào trong góc xe ngồi co ro.  
Mạc Tĩnh Nhàn thấy hắn mặt đầy sợ hãi, hơi lo âu nhíu mày, mở miệng an ủi nói: “Đại nhân đừng lo lắng, chắc hắn sẽ không làm hại tính mạng chúng ta đâu.”
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm cái này thì chưa chắc, mấy tên cướp giết người diệt khẩu nhiều vô số kể. Hắn dựa vào vách xe, kiệt quệ gật đầu, im lặng không nói chuyện.
Từ sau khi Diệp Vô Ngân bị cướp khỏi đại lao Hình Bộ, cửa thành đã được tăng mạnh thủ vệ, đám lính gác đi đi lại lại kiểm tra rất nghiêm, bá tánh bình thường không có việc gì thì không được ra ngoài. Người bịt mặt đánh xe tới cách cổng thành mười mét thì dừng lại, xoay người chui vào trong xe, dùng đao gác lên cổ Công Tôn Trác Ngọc, đoạn cởi dây thừng đang trói tay hắn, trầm giọng nói: “Mặc kệ ngươi dùng cách gì, bảo thủ vệ cửa thành thả chúng ta ra ngoài, nếu mà bị phát hiện ta sẽ giết ngươi đầu tiên, sau đó cá chết lưới rách với bọn chúng.”
Công Tôn Trác Ngọc cười xuề: “Ta chỉ là tiểu quan bé như hạt vừng, muốn ra khỏi thành phải có ý chỉ của Hoàng Thượng mới được, ngươi tìm lầm người rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play