Công Tôn Trác Ngọc cho rằng nếu Đỗ Lăng Xuân đã mở tiệc khoản đãi, tất sẽ là khách khứa đầy sảnh, nhưng hóa ra người kia chỉ mời một mình hắn.
Trong đình thủy tạ bốn phía phất phơ màn lụa, từ xa nhìn lại có cảm giác thật mông lung mờ ảo. Bóng trăng tròn lấp lánh trên mặt nước, chiều soi bóng nước bần thần, đong đưa nguyệt hạ hương thầm vấn vương*. Đỗ Lăng Xuân đang ngồi chờ ở nơi đó.
*Trích bài Sơn viên tiểu mai của thi sĩ Lâm Bô thời nhà Tống.
Công Tôn Trác Ngọc thấy thế lẩm bẩm trong lòng, đoạn đi tới thi lễ, ngồi quỳ xuống đối diện Đỗ Lăng Xuân, lại nhìn quanh quất một vòng, phát hiện ra ngoại trừ tỳ nữ và hộ vệ, dường như nơi này chỉ còn có hai người bọn họ: “Tư công không mời người khác sao?”
“Người khác là người nào?” Đỗ Lăng Xuân tự rót cho mình một chén rượu, cười như không cười hỏi: “Tô tri phủ ư?”
Trong mắt Đỗ Lăng Xuân, cả cái Giang Châu này chỉ có mình Công Tôn Trác Ngọc đáng để y tốn tâm tư mượn sức, người khác không đáng.
Công Tôn Trác Ngọc nhận lấy chén rượu, nghe ra trong lời y có vẻ không thích Tô tri phủ, thức thời không nhắc lại nữa, chỉ mỉm cười: “Tạ Tư công.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.