Tẩy trang, rửa mặt, Chu Y Hàn nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương có làn da trắng nõn, trên mặt không có bất kì khuyết điểm nào.

Mọi người thường nói tốt gỗ hơn tốt nước sơn, Chu Y Hàn lại được cả hai, không chỉ có khung xương đẹp, đường nét khuôn mặt lúc chưa trang điểm cũng rất khéo léo. Nói gì đi nữa cô cũng là ngôi sao nữ, tuy chỉ ở tuyến 108, nhưng nhan sắc lại chẳng sợ một góc máy nào - đẹp không góc chết.

Từ nhỏ đến lớn, Chu Y Hàn vẫn luôn đẹp từ trong trứng nước, hầu như đi đến đâu cũng được người ta khen ngợi. Nhưng sau khi bước chân vào showbiz này, có rất ít người khen cô đẹp.

Giới giải trí luôn là nơi rất thực tế, vẻ đẹp của một ngôi sao nữ chỉ có giá trị lúc cô cực kì nổi tiếng. Còn lúc không nổi sẽ bị gọi là bình hoa chỉ được vẻ bề ngoài.

Chu Y Hàn cũng không cố chấp chuyện mình có phải người đẹp hay không.

Nghĩ đến vừa rồi bản thân vậy mà lại trang điểm một khuôn mặt gấu trúc đi “quyến rũ” Đoạn Trác Hữu, cô vẫn cảm thấy rất bối rối khó xử.

Cô chỉ có thể tự an ủi bản thân, với thân phận của Đoạn Trác Hữu, trong giới giải trí này còn dạng con gái ưu tú nào chưa gặp qua? Dáng vẻ vừa rồi của cô có khi lại trái với mắt nhìn của anh cũng nên.

Chu Y Hàn ở trong phòng tắm nửa ngày không ra, lại tỉ mỉ cẩn thận kiểm tra cơ thể mình một chút.

Thật ra cô cũng không dám chắc rốt cuộc bản thân có xảy ra ‘quan hệ’ cùng Đoạn Trác Hữu hay không, nói cho cùng thì đối với loại chuyện này, cô chẳng có kinh nghiệm gì cả.

Nếu vẫn còn điện thoại trong tay, Chu Y Hàn có thể đã gửi tin nhắn hỏi bạn thân Chung Ngâm. Chung Ngâm chính là chuyên gia trong mấy chuyện nam nữ này.

Lạnh quá, Chu Y Hàn lấy áo choàng tắm treo trên giá bọc cả người lại. Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng tắm ra.

Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, Chu Y Hàn theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Đoạn Trác Hữu.

Không biết bây giờ ông trùm đang làm gì?

Cũng khá tò mò ông trùm ấy đang làm gì.

Dựa theo đường may trên áo choàng tắm cùng phong cách trang trí của khách sạn, Chu Y Hàn đại khái có thể đoán được nơi này là khách sạn năm sao Phong Châu của thành phố Phong.

Khách sạn Phong Châu đến nay đã có hơn 60 năm lịch sử và được xem như tòa nhà biểu tượng của thành phố Phong, từng tiếp đón không ít các bậc danh nhân, người nổi tiếng của thế kỷ trước đến ở đây.

Mà người trong giới đều biết, khách sạn Phong Châu tài sản của nhà họ Đoạn.

Trước mắt, nơi Chu Y Hàn đang ở là một căn phòng tổng thống. Căn phòng tổng thống này được trang trí theo phong cách hậu hiện đại xa hoa, các chi tiết đều đẹp đẽ lạ thường, đơn giản như bồn tắm trong phòng tắm cũng dùng phong cách trong suốt, rất lố, nhưng lại rất thích hợp làm cảnh nền chụp hình cho mấy cuốn tạp chí.

Lại nói tiếp, thật đúng là có không ít ngôi sao (được công ty chú trọng bồi dưỡng) đang nổi tới khách sạn Phong Châu chụp ảnh bìa tạp chí.

Ngày trước, Chu Y Hàn và bạn thân Chung Ngâm - một nhà thiết kế, cũng từng đi chụp hình tạp chí, địa điểm được chọn cũng là một phòng tổng thống của khách sạn Phong Châu. Nhưng phong cách trang trí của căn phòng tổng thống kia lại khác một trời một vực với căn phòng này, tràn ngập hơi hướng kiến trúc thời văn hoá Phục hưng.

Lúc Chu Y Hàn đi đến phòng khách liền nhìn thấy Đoạn Trác Hữu.

Đoạn Trác Hữu vẫn mặc một thân đồ đen như thương lệ, khác biệt là lúc này ống tay của áo sơ mi đen được xắn lên một chút, lộ ra cánh tay rắn chắc đẹp đẽ.

Anh đang đứng trước một chậu nước, cúi người nhìn thứ bên trong.

Chu Y Hàn cảm thấy Đoạn Trác Hữu chỉ cần đứng yên như vậy cũng đã là một bức tranh cao cấp loại A.

Người này nếu gia cảnh điều kiện không phải hạng nhất thì chỉ cần dựa vào một gương mặt này cũng đủ để ở trong showbiz hô mưa gọi gió rồi.

Chậu nước rất lớn, chiếm phần lớn không gian phòng khách, nhưng đối với phong cách chung của căn phòng lại rất hài hòa.

Sớm có lời đồn rằng Đoạn Trác Hữu có phòng riêng ở khách sạn Phong Châu, có lẽ chính là nơi này nhỉ?

Chu Y Hàn tò mò đi qua đi, thình lình thấy trong chậu nước có sinh vật đáng sợ đang cắn nuốt một con chuột bạch nhỏ. Một mồm đầy răng nhọn kia rốt cuộc cũng có chỗ dùng đến, chẳng tốn hơi sứa nào vẫn có thể ăn trọn một con chuột bạch nhỏ đang sống sờ sờ.

Một con chuột nhỏ rõ ràng cũng không đủ cho cái con vật đáng sợ kia nhét kẽ răng.

Mấy con chuột bạch khác trong chậu nước chạy trốn tán loạn, song chẳng mấy chốc từng con từng con đều bị nuốt vào bụng.

Cảnh tượng này nói thật đẫm máu cũng không phải, chỉ là Chu Y Hàn không thích lắm.

Cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật cơ bản nhất của tự nhiên.

Chu Y Hàn khẽ cau mày, lùi lại phía sau mấy bước, không tiếp tục tò mò nữa.

Đoạn Trác Hữu quay đầu lại liền trông thấy khuôn mặt nhỏ tái mét của Chu Y Hàn.

Anh cho rằng cô bị dọa sợ.

Cô vừa rửa mặt xong, trên tóc vẫn còn dính bọt nước.

Nhưng thật ra Chu Y Hàn cũng không sợ hãi như thế, chỉ là mỗi lần rửa mặt xong, mặt cô liền đặc biệt trắng nõn, nhìn có chút giống dấu hiệu bị bệnh, một lát sau sẽ khôi phục lại vẻ hồng nhuận lúc đầu.

Đoạn Trác Hữu cũng không để ý đến Chu Y Hàn, mà chỉ chỉ bàn trà cách đó không xa, nói: “Đồ của cô.”

Chu Y Hàn nhìn trên bàn trà vậy và thực sự có túi xách, điện thoại và áo khoác ngoài của mình, hai mắt lập tức sáng lên.

Thế kỷ 21 rồi, vật không thể rời bản thân nhất chính là điện thoại.

Mất liên lạc suốt năm tiếng đồng hồ, Chu Y Hàn gấp không chờ nổi mà mở điện thoại ra, thấy trên màn hình chỉ có tin nhắn bạn thân gửi tới.

Một nghệ sĩ nhỏ không có tiếng tăm gì như cô, lại không được bố mẹ yêu thương, bên cạnh cũng chỉ có một người bạn tri kỷ thân thiết là Chung Ngâm.

Chung Ngâm: 【 Chu Y Hàn, cậu đang đâu thế? 】

Chung Ngâm: 【 Đâu mất rồi? 】

Chung Ngâm: 【 Cậu biết tớ gọi cho cậu bao nhiêu cuộc rồi không? 】

Chung Ngâm: 【 Chu Y Hàn! Đừng có nói là bị người khác lừa bán đi rồi nhá? 】

Chung Ngâm: 【 Còn tiếp tục không nghe điện thoại, bà đây lập tức báo cảnh sát! 】

Chu Y Hàn lập tức nhắn bình an lại cho Chung Ngâm, không có thời gian giải thích nhiều.

Bên kia, Chung Ngâm trả lời lại ngay lập tức.

Chung Ngâm: 【 Mẹ nó, làm tớ sợ muốn chết! Không sao là tốt rồi! 】

Chung Ngâm: 【 Hiện tại cậu đang ở đâu? 】

Chu Y Hàn: 【 Khách sạn Phong Châu. 】

Chung Ngâm: 【 Tớ ở quán bar ngay cạnh đấy. 】

Chung Ngâm: 【 Phải rồi, buổi tối tớ nhìn thấy Trịnh Cảnh Thước, anh ta ở cùng cậu à? 】

Chu Y Hàn nhìn những chữ Chung Ngâm gửi tới, trong đầu đột nhiên ầm một tiếng.

Chu Y Hàn: 【 Cậu thấy anh ấy ở chỗ nào? 】

Chung Ngâm gửi lại tên địa điểm: 【 Ở quán bar gần đây đó. 】

Chung Ngâm: 【 Nhưng mà, lúc nhìn thấy tớ, rõ ràng anh ta né tránh đi. 】

Chung Ngâm: 【Chắc nghĩ tớ không nhìn thấy anh ta. 】

Chung Ngâm: 【 Rốt cuộc là chuyện gì thế? 】

Chu Y Hàn đột nhiên không biết trả lời lại như thế nào.

Nghĩ đến những lời Đoạn Trác Hữu nói với cô không lâu trước đây, cô chỉ cảm thấy cả người đều tràn đầy khí lạnh.

Chu Y Hàn buông điện thoại xuống, đứng tại chỗ sắp xếp lại suy nghĩ trong chốc lát. Nếu nói lúc trước Chu Y Hàn hoài nghi Trịnh Cảnh Thước 99%, đến giờ đã có thể xác định tất cả chuyện này đều là anh ta làm.

Cuộc gọi quốc tế có thể làm giả, nhưng bạn thân tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn không giả được. Lòng tin của Chu Y Hàn đối với bạn thân Chung Ngâm là 100%.- đọc truyện trên app TYT ( truyện trên app T𝕪T )

Chu Y Hàn chậm rãi xoay người, liền thấy Đoạn Trác Hữu đang không hề chớp mắt nhìn mình.

Khoảng cách giữa hai người vô cùng an toàn, anh vẫn đứng bên cạnh chậu nước bằng thủy tinh như hồi nãy, đôi tay đút trong túi quần.

Chu Y Hàn vô thức nâng khóe môi lên cười cười đối mặt với anh.

Nếu đã diễn trò thì làm tới cùng thôi, ít nhiều cũng phải có tí tinh thần nghề nghiệp chứ.

Đoạn Trác Hữu lại chẳng nể mặt chút nào, lạnh lùng nói: “Đừng cười, cười gì khó coi hơn cả khóc.”

Chu Y Hàn tự thấy không có gì thú vị, mím môi nói: “Vậy anh Đoạn thích kiểu như nào?”

Đoạn Trác Hữu hài hước pha trò: “Với cái trình độ này của cô mà dám ra ngoài quyến rũ đàn ông?”

Tất nhiên Chu Y Hàn không thể thừa nhận trình độ của mình không tốt.

Nói thật cô còn cảm thấy có chút thất bại, cảm xúc trong lòng phức tạp, các loại suy nghĩ đan xen lẫn nhau.

Trong khoảng thời gian ngắn cũng không tiếp tục lôi kéo hứng thú của Đoạn Trác Hữu nữa.

Nhưng ngược lại là Đoạn Trác Hữu, anh đến ngồi trên sô pha, hướng về phía Chu Y Hàn nói: “Lại đây.”

Chu Y Hàn nghiến răng, lại lần nữa đi về phía Đoạn Trác Hữu.

Gần như lúc Chu Y Hàn vừa mới đến gần, Đoạn Trác Hữu liền nhanh như chớp cầm chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực của bản thân.

Giữa hai người không hề có khoảng cách, trên người anh hơi thở cùng lửa nóng đan xen nhau, nhanh chóng tràn đầy các giác quan của Chu Y Hàn.

Nhịp tim của Chu Y Hàn bắt đầu đập nhanh một cách khó hiểu, ít nhiều thấy căng thẳng. Nhưng lúc này trong lòng ngoại trừ căng thẳng, hình như còn xen lẫn thêm một chút cảm xúc nào đó nói không rõ.

Một lúc lâu, hai người đều không nói chuyện.

Ánh mắt sắc bén của Đoạn Trác Hữu nhìn thẳng cô, như là muốn ở trên người cô chọc ra một cái lỗ.

Chu Y Hàn không biết xử lí tình cảnh trước mắt như thế nào, dứt khoát không làm gì cả. Vào lúc Đoạn Trác Hữu nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh.

Khoảng cách gần như vậy, Chu Y Hàn phát hiện đường nét khuôn mặt Đoạn Trác Hữu thật sự không có gì để bắt bẻ. Nhưng có lẽ vì đường nét ấy quá nổi bật, nên hơi mang vẻ ngông cuồng khó gần. Diện mạo người đàn ông này thật sự tuyệt, thoạt nhìn vừa ngang ngược lại hống hách, kiêu ngạo mà xa cách.

Đôi môi của cô và anh chỉ cách nhau một đoạn ngắn.

Chu Y Hàn đột nhiên có ý nghĩ đen tối, cố ý tới gần một chút. Nhưng Đoạn Trác Hữu rất nhanh cảnh giác lui ngay lại, không để cô thực hiện được ý đồ.

Bàn tay của Đoạn Trác Hữu giữ chặt gáy Chu Y Hàn, khoảng cách thân mật nhất, song lại nói những lời cay nghiệt nhất: “Cô thử đoán xem, hiện tại nếu tôi báo cảnh sát, cảnh sát sẽ lấy lý do gì để đưa cô đi?”

Chu Y Hàn giật mình, lông mi khẽ run, hô hấp cũng bắt đầu hơi hỗn loạn.

Cô thừa nhận mình rất ngây thơ.

Ở trước mặt Đoạn Trác Hữu, chút tài năng thấp kém này của cô thật là khiến người khác cười rớt hàm.

Nhưng mà mọi chuyện đều không có tuyệt đối, dù sao cũng là Đoạn Trác Hữu chủ động ôm cô mà.

Chu Y Hàn nỗ lực ổn định tâm trạng, đáy mắt mang theo ý cười, dường như thật sự một chút cũng không sợ, nói: “Nếu em nói, đêm nay em là bị người khác hạ thuốc mê rồi đưa đến nơi này, anh tin không?”

Con ngươi đen như mực của Đoạn Trác Hữu đảo qua, dừng lại trên người cô: “Dựa vào đâu tôi phải tin cô?”

Chu Y Hàn nghe vậy dựa sát vào bên người Đoạn Trác Hữu, dán ở anh bên tai anh nói: “Dựa vào phần thuốc còn sót lại trong cơ thể em chứ sao.”

Cô nói xong khẽ lui lại một chút, đầu ngón tay chuyển động vòng vòng trên ngực anh, trên mặt đều là vẻ vô tội: “Anh Đoạn, nếu cảnh sát tới, có phải em cũng có thể nói là anh hạ thuốc mê em hay không?”

Đoạn Trác Hữu không đáp, chỉ nhìn cô.

Nhìn đến nỗi khiến trong lòng Chu Y Hàn bồn chồn lo lắng.

Chu Y Hàn đương nhiên biết lời nói này của mình không hề có sức uy hiếp.

Chỉ dựa vào quyền thế của Đoạn Trác Hữu, anh còn sợ cảnh sát chắc?

Nhưng kỳ lạ là, một lúc lâu Đoạn Trác Hữu cũng không nói gì, khiến cô cảm giác hình như anh thật sự có phần nào đó kiêng dè.

Một lát sau, bàn tay đang giữ gáy Chu Y Hàn của Đoạn Trác Hữu chậm rãi hướng về phía trước bóp lấy cằm của cô.

Mặt trong ngón tay cái của anh chầm chậm vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, thấp giọng gọi một câu: “Chu Y Hàn.”

Chu Y Hàn ngơ ngác, có chút giật mình mà nhìn anh: “Anh biết em tên Chu Y Hàn?”

Đoạn Trác Hữu hiển nhiên không có ý định trả lời.

Khuôn mặt anh đầy vẻ cố chấp không chịu bị trói buộc, đang bày mưu tính kế tất thảy.

Đoạn Trác Hữu có thể nói ra tên cô, thật sự làm Chu Y Hàn cảm thấy không ngờ.

Tuy rằng trước đây bởi vì người bạn trai Trịnh Cảnh Thước, Chu Y Hàn mới gặp được Đoạn Trác Hữu, nhưng lần đó gặp mặt ngắn ngủi, ngay cả nói chuyện với nhau cũng không quá năm câu. Cô thật sự không cho rằng Đoạn Trác Hữu sẽ nhớ rõ cô.

Khi Chu Y Hàn đang muốn hỏi thêm một chút, lại có tiếng gõ cửa phòng, quản gia lễ độ cung kính đưa vào một chồng đồ đạc.

“Anh Đoạn, đây là quần áo đã giặt sạch.” Quản gia nói xong liền đặt chồng đồ sang một bên, tiếp đó lại khom lưng cúi đầu rời đi.

Toàn bộ quá trình đó Đoạn Trác Hữu đều không để ý đến chuyện xảy ra ngoài cửa, tầm mắt thản nhiên dừng trên người Chu Y Hàn.

Chu Y Hàn lại nhìn thấy rất rõ ràng, chồng đồ vật mà quản gia đưa tới kia, đều là quần áo của cô.

Bộ áo lông sau khi bị ướt liền không cánh mà bay kia, thì ra là được đem đi giặt rồi?

Lúc Đoạn Trác Hữu đứng dậy tiện đà đẩy Chu Y Hàn ra, trên mặt không có cảm xúc gì, nói: “Mặc đồ của cô vào rồi rời khỏi đây.”

Chu Y Hàn cũng chỉ suy nghĩ nửa giây, ngay sau đó trưng lên một khuôn mặt mang nét cười yểu điệu, nói với Đoạn Trác Hữu: “Nếu đã vậy, anh Đoạn, có duyên lần sau sẽ gặp lại.”


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play