Vương Hình đầy một bụng uất ức: "Đang yên đang lành mà làm cái gì vậy?"

"Nghe không hiểu tiếng người à?"

Xe đã dừng hẳn, hoàn toàn không còn đường sống nữa.

Bầu không khí cũng không có cái gì gọi là giương cung bạt kiếm. Vương Hình giống như một oán phụ, hừ nhẹ một tiếng, đẩy cửa xe bước xuống. Anh ta không dám bộc phát tính tình ở ngay trước mặt Đoạn Trác Hữu. Đoạn Trác Hữu chính là một nhân vật mà anh ta không chọc nổi, Vương Hình rất biết người biết ta.

Lúc Vương Hình đang định bước xuống khỏi ghế lái phụ thì ở bên này, Chu Y Hàn cũng âm thầm, lặng lẽ chuẩn bị mở cửa.

Lần trước là lần đầu tiên cô ngồi loại xe sang trọng như thế này, lúng túng đến mức ngay cả cửa xe cũng không biết mở như thế nào. Thế là lúc trở về, cô cố tình lên mạng tra cứu xem chiếc xe này mở cửa ra như thế nào.

Được lắm, tìm kiếm một chút mới biết cửa chiếc xe này của người ta là chạy bằng điện, chỉ cần nhấn nút là có thể mở ra được rồi.

Thế là, Chu Y Hàn ấn cái nút ở bên cạnh chỗ ngồi của mình.

Cửa xe vừa mới mở ra, Đoạn Trác Hữu lập tức chụp lấy gáy của Chu Y Hàn, trầm giọng: "Cô làm gì vậy?"

Chu Y Hàn rụt cổ lại, cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay của anh, có hơi ngứa ngáy.

"Không phải anh kêu em cút xuống xe sao?" Chu Y Hàn ra vẻ yếu đuối, nói.

Đoạn Trác Hữu không thèm phản ứng với cô, đóng cửa xe lại, ra hiệu cho tài xế lái xe.

Bỏ lại một mình Vương Hình đứng xốc xếch trong cơn gió.

Đồng chí Tiểu Vương sớm đã không phải lần đầu tiên chịu loại uất ức này ở trước mặt của Đoạn Trác Hữu, theo thói quen lấy điện thoại ra gọi cho anh em tốt để tố cáo:

“Các cậu phân xử cho tôi đi! Có vụ lái xe được một nửa đoạn đường thì đã ném tôi xuống xe sao?”

“Không phải tôi còn có lòng tốt giải thích giúp cho anh ta đó sao! Lão Đoạn không cảm ơn tôi thì cũng thôi đi, còn kêu tôi cút xuống xe!”

“Đúng đó, cậu không nghe lầm đâu. Anh ta kêu tôi cút xuống xe!”

“Tôi đã nói cái gì đâu? Không phải tôi chỉ nói là anh ta làm chuyện tốt không để lại tên thôi sao!”

“Điều tôi chưa nói còn nhiều lắm đó! Các cậu không nhìn thấy thủ đoạn của lão Đoạn ác độc đến mức nào đâu. Đào góc tường của người ta.”

Đối với mấy lời phàn nàn của đồng chí Tiểu Vương, cả đám người sớm đã không còn để trong lòng nữa.

Chỉ có một người tên là "Bảo bối của Bối An Kỳ" hỏi thăm: “Chu Y Hàn này là ai vậy?”

...

Trên xe, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Xem ra, Đoạn Trác Hữu không thèm để ý đến Chu Y Hàn nữa.

Chu Y Hàn có chút khó hiểu. Nếu đã không muốn phản ứng với cô, vậy còn để cô ở lại trên xe làm gì chứ?

Trong phút chốc, cô có chút không nhìn ra được, không thể kiềm chế, nghĩ đến những lời nói lúc nãy của người đàn ông, thế là kỳ dị, lén lút đánh giá Đoạn Trác Hữu một phen.

Đoạn Trác Hữu đang nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trông có vẻ như đang tức giận.

Chu Y Hàn cắn cắn môi, phá vỡ cục diện bế tắc: "Cho nên, anh thật sự vì muốn cho em dưỡng thương nên mới ngừng công việc của em trong đoàn làm phim sao?"

Cuối cùng, Đoạn Trác Hữu cũng nhìn thẳng về phía Chu Y Hàn, giọng nói bình tĩnh: "Cô có thể ngu ngốc thêm một chút không?"

"Em ngu ngốc?" Chu Y Hàn nói: "Nhưng mà vết thương ở chân của em cũng đâu quá nghiêm trọng, đến đoàn làm phim làm việc hoàn toàn không thành vấn đề mà! Nếu anh không nói thì sao em biết được chứ? Rõ ràng là anh tự tiện làm chủ, còn nói em ngu ngốc."

Đoạn Trác Hữu vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng: "Không biết tốt xấu."

Chu Y Hàn đột nhiên tủi thân, mềm giọng: "Sao anh lại hung dữ với em như vậy chứ!"

Đoạn Trác Hữu: "..."

Anh đã hung dữ chuyện gì?

Chu Y Hàn cúi đầu, vừa cẩn thận dùng dư quang quan sát Đoạn Trác Hữu đang ngồi bên cạnh, vừa uất ức nói: "Em đã làm gì sai sao? Bạn bè giới thiệu em đi gặp nhà sản xuất. Em tin tưởng đối phương, cho nên em mới đi. Nhưng mà sao em biết được sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ?"

Đoạn Trách Hữu ngồi bên cạnh không nói một lời. Chu Y Hàn lập tức lộ ra dáng vẻ khóc lóc kể lể, không cần phải nói trông yếu đuối đến cỡ nào.

Đáng tiếc, Chu Y Hàn rặn nửa ngày trời nhưng cứ như vậy, không rặn ra được một giọt nước mắt nào, chỉ có thể nói: "Lúc đó, em bị dọa sợ đến mức đơ cả người. Bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn nè..."

Xe dừng lại trước cột đèn giao thông. Hàng cây bên đường xanh um, tươi tốt. Đoạn Trác Hữu nhớ lại, giữa thiên nhiên rộng lớn, nếu như muốn giết chết một cái cây, thì có thể bỏ một chiếc đinh sắt vào trong thân cây, như vậy thì chẳng bao lâu sau, cái cây đó sẽ chết đi.

Đây chính là kim khắc mộc.

Ánh mắt của Đoạn Trác Hữu dừng lại ở chùm tóc đuôi ngựa buộc cao trên đỉnh đầu của Chu Y Hàn. Vạn vật tương sinh tương khắc. Có lẽ cô gái này đến để khắc anh rồi.

Cuối cùng, anh vẫn không kiềm chế được, cánh tay đưa qua, lòng bàn lại vỗ nhè nhẹ trên đỉnh đầu của cô.

Chu Y Hàn tỏ vẻ không hiểu, ngẩng đầu lên, mặc dù không rặn ra được nước mắt, nhưng tốt xấu gì hốc mắt cũng đã đỏ ửng.

Bộ đồ hôm nay cô mặc, cộng thêm đôi mắt đỏ rực lúc này, rõ ràng giống hệt như một bé thỏ trắng mặc cho người ta bắt nạt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau đó, Chu Y Hàn bỗng nghe thấy giọng nói của Đoạn Trác Hữu dường như nhẹ nhàng hơn một chút: "Họ đã làm gì cô rồi?"

Chu Y Hàn vội vàng được nước làm tới: "Họ, họ muốn em tiếp rượu, muốn em đi khiêu vũ với gã đàn ông đầu heo kia, còn muốn, còn muốn..."

Ngay lúc Chu Y Hàn không còn bịa ra được gì nữa thì trái lại, Đoạn Trác Hữu kịp thời giải vây: "Đều đã qua hết rồi. Sau này, cô sẽ không còn nhìn thấy những người kia nữa. Họ cũng sẽ không có cơ hội tổn thương đến cô."

Chu Y Hàn nghe vậy, trong lòng không tránh khỏi có chút ít rung động.

Lúc Đoạn Trác Hữu nói ra câu này rất nhẹ nhàng, nhưng Chu Y Hàn cũng hiểu rõ câu nói này có trọng lượng nặng đến cỡ nào.

Trái lại, Chu Y Hàn không hề tự luyến bản thân có trọng lượng như thế nào trong lòng của Đoạn Trác Hữu.

Cùng lắm thì những dáng vẻ nũng nịu, làm trò này của cô thực sự đã hấp dẫn sự chú ý của anh.

Nhưng cô lại chưa từng suy nghĩ Đoạn Hữu Trác thật sự sẽ vì cô mà đi bênh vực kẻ yếu.

Ngày này đến cũng quá nhanh rồi, cũng có chút không chân thật.

Chu Y Hàn khịt mũi một cái. Diễn kịch thì phải diễn đến cùng, nước mắt lưng tròng nhìn Đoạn Trác Hữu.

Đoạn Trác Hữu nhíu mày, cảnh cáo cô: "Đừng khóc."

Mặc kệ là khóc thật hay là khóc giả, anh luôn luôn không thể nhìn nổi người phụ nữ khác khóc lóc sướt mướt trước mặt mình.

Anh nói sang chuyện khác: "Không phải Cung Tư Niên đang tính toán cho cô ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Nhất sao?"- đọc truyện trên app TYT

Chu Y Hàn nghe xong, giống như vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mơ, giơ tay vỗ đầu mình một cái: "Trời đất ơi, sao em lại quên mất tiêu chuyện này nhỉ!"

Ở hiện trường buổi công chiếu chính thức của "Như thiêu như đốt", đạo diễn Cung Tư Niên còn cố ý kêu Chu Y Hàn đến bên cạnh mình, lúc đó nói cô suy nghĩ chuyện ký kết với công ty giải trí Tinh Nhất.

Hôm đó bị Đoạn Trác Hữu làm rối loạn như vậy, Chu Y Hàn đều đã quên mất chuyện này rồi.

"Đúng ha!" Chu Y Hàn phát hiện muộn màng: "Ngày mai em sẽ gọi điện thoại cho đạo diễn Cung Tư Niên."

...

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở trước khách sạn Phong Châu.

Đoạn Trác Hữu xuống xe trước. Chu Y Hàn lại trốn ở trên xe, chậm chạp không dám đi xuống.

Nói thật, Chu Y Hàn có suy nghĩ xấu nhưng không có lá gan làm chuyện xấu. Ngoài miệng nói cho đã ghiền, diễn kịch gì đó ở trước mặt Đoạn Hữu Trác thì cô vẫn ổn, nhưng lại không dám tưởng tượng thật sự đi lên lầu với Đoạn Hữu Trác sẽ là tình huống như thế nào.

Đoạn Hữu Trác đợi một lúc, cúi người tựa lên cửa xe, hỏi Chu Y Hàn: "Muốn tôi mời cô bước xuống à?"

Chu Y Hàn cười hi hi ngây ngô một tiếng: "Anh Đoạn à, thời gian đã không còn sớm nữa, em không làm phiền anh nữa."

"Bước xuống."

Vẻ mặt của Chu Y Hàn vô cùng đau khổ, chỉ có thể bước xuống xe, rồi lại lên thuyền hải tặc.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Chu Y Hàn đi vào khách sạn Phong Châu, nhưng mỗi lần đến đây đều có trải nghiệm khác biệt rất lớn.

Lần đầu tiên là rung động, lần thứ hai là tuyệt vọng.

Hôm nay, vừa mới tiến vào nhà hàng, nhân viên phục vụ đã một mực cung kính, kêu: "Anh Đoạn."

Khiến cho Chu Y Hàn còn tưởng rằng bản thân đã xuyên đến thời đại Dân Quốc của thế kỷ trước, còn Đoạn Trác Hữu chính là một cậu ấm nhà tài phiệt của thời đại đó.

Anh Đoạn cũng không hề bình dị, gần gũi. Đối diện với lời chào hỏi lễ phép của nhân viên phục vụ, anh cũng không muốn đáp lại, trái lại còn ghét bỏ Chu Y Hàn đi quá chậm, giơ tay nắm chặt cổ tay của cô.

Bàn tay của anh rất lớn, khô ran, ấm áp, bao bọc lấy toàn bộ cổ tay của cô dễ như trở bàn tay.

Chu Y Hàn không tình nguyện, cảm thấy có chút sầu khổ, nghĩ bản thân hiện tại có khác gì so với lúc ở bên trong hội quán đâu chứ? Cùng lắm chỉ là biến thành một người khác mà thôi.

Nhưng rất nhanh, Chu Y Hàn đã phát hiện ra là bản thân tự mình đa tình.

Nhìn thấy hòm thuốc đặt ở trước mặt mình, lúc này, Chu Y Hàn mới chú ý hình như trên tay của Đoạn Trác Hữu có máu. Lúc nãy ở trên xe, ánh đèn lờ mờ, cô hoàn toàn không chú ý đến.

Chu Y Hàn hỏi: "Anh Đoạn, anh bị thương rồi sao?"

Đoạn Trác Hữu ngồi trên ghế sa lon, nhếch môi không nói gì, trên mặt là biểu cảm cô biết rõ mà còn cố hỏi.

Chu Y Hàn như lợn chết không sợ bỏng nước sôi, hỏi tiếp: "Anh sẽ không... thật sự chặt tay của người ta chứ?"

"Cô nghĩ thế nào?" Đoạn Trác Hữu hỏi lại.

Chu Y Hàn: "..."

Muốn trò chuyện tiếp thì thật sự có chút khó khăn đó.

Ngay lúc bầu không khí sắp rơi vào cục diện bế tắc, Đoạn Trác Hữu nói: "Tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp, phạm tội."

Chu Y Hàn gật đầu như giã tỏi: "Như vậy mới là một công dân Trung Quốc ưu tú chứ!"

Đoạn Trác Hữu không có hứng thú trò chuyện khó xử với Chu Y Hàn, ở ngay trước mặt Chu Y Hàn, mở bàn tay của mình ra.

Lòng bàn tay của anh có một vết thương, máu tươi đang chảy ra bên ngoài.

Vốn dĩ Chu Y Hàn còn có tâm tư đùa giỡn, nhưng khi nhìn thấy vết thương thì đã không cười nổi nữa.

Cô lo lắng bước đến, ngồi bên cạnh Đoạn Trác Hữu, gương mặt quan tâm nắm lấy tay của anh xem xét một chút.

Vừa mới nhìn một cái, trong lòng Chu Y Hàn vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Thứ cô không nỡ nhìn thấy nhất chính là vết thương. Mặc dù vết thương trong lòng bàn tay của Đoạn Trác Hữu không sâu, nhưng cũng khiến cho người ta trông thấy mà giật mình.

Chu Y Hàn ngẩng đầu nhìn Đoạn Trác Hữu, giống như rất sợ bản thân nặng giọng một chút cũng sẽ khiến cho anh đau, dịu dàng hỏi thăm: "Là bị dao cắt bị thương sao?"

Đoạn Trác Hữu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Không chú ý."

Chu Y Hàn khẽ thở dài một tiếng, oán trách nhìn thoáng qua Đoạn Hữu Trác, nói: "Bị thương tại sao anh không chịu nói sớm chứ? Lúc nãy ở trên xe phải kịp thời xử lý."

"Cô biết xử lý không?"

"Tàm tạm." Chu Y Hàm mở hòm thuốc ra, bắt đầu tìm kiếm công cụ xử lý vết thương, không quên nói: "Trước đó, em thường hay xử lý vết thương cho mèo hoang, chó hoang, kinh nghiệm xem như cũng phong phú."

Đoạn Trác Hữu cười như không cười, nhìn Chu Y Hàn, giọng nói nhẹ nhàng hiếm thấy: "Cô xem tôi là con mèo, con chó à?"

"Dĩ nhiên là không phải rồi!" Chu Y Hàn sợ anh không tin, nói: "Tin em, em chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa cho anh."

Cô lầy tăm bông và cồn ra trước, cẩn thận từng chút một lau sạch vết máu ứ đọng trên tay Đoạn Trác Hữu, lấy thêm ô xy già và băng gạc các thứ, trông có vẻ rất chuyên nghiệp.

Nhìn kỹ, đôi tay của Đoạn Trác Hữu rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, không có chút thịt dư thừa.

Không chỉ có như thế, nếu như so sánh, tay của anh thật sự cũng rất ấm áp, không giống như tay của cô, một năm bốn mùa đều lạnh như băng.

Chu Y Hàn cũng xem như khá khéo tay, những chuyện liên quan đến động tay thì kiểu gì cô cũng sẽ xử lý vô cùng hoàn mỹ.

Cô cúi đầu, nghiêm túc xử lý vết thương trên tay Đoạn Trác Hữu, vừa xử lý vừa nói: "Thật ra, tốt nhất là nên đến bệnh viện xem thử, tiêm mũi uốn ván."

Đoạn Trác Hữu nghe thấy vậy thì nhẹ nhàng xùy một tiếng, có vẻ rất khinh thường.

Chu Y Hàn nhìn thấy dáng vẻ hờ hững này của Đoạn Trác Hữu, lại không kiềm chế được, nói chuyện nghiêm túc: "Em không phải nói đùa đâu. Mặc dù em xử lý vết thương khá hoàn mỹ, nhưng mà mấy ngày nay, tay của anh tuyệt đối không nên đụng nước, đụng nước sẽ dễ bị nhiễm trùng."

Đoạn Trác Hữu lại nói: "Bây giờ, tôi muốn đi tắm."

Chu Y Hàn nhìn Đoạn Trác Hữu một cách bất đắc dĩ: "Muốn tắm cũng không phải không được. Anh bọc một lớp màn bảo vệ lên tay đi."

"Phiền phức."

Chu Y Hàn: "Ngại phiền thì đừng tắm nữa."

"Cô tắm giúp tôi."

Chu Y Hàn: "Em?"

Có thể nói không muốn không?

Đoạn Trác Hữu nghe vậy, nghiêng người nguy hiểm chống tay lại gần Chu Y Hàn: "Cô nói xem, vết thương trên tay tôi là vì ai mới bị như vậy?"

Chu Y Hàn chột dạ ngừa người trên ghế sa lon, khó chịu đỏ mặt, nói: "Cho dù có nói thế nào đi nữa thì tối nay vẫn phải cảm ơn anh rồi..."

"Thật sao? Vậy cô định cảm ơn như thế nào?"


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play