“Xin chào, bây giờ tôi đang ở cửa câu lạc bộ Kim Tôn.” Chu Y Hàn kính cẩn nói với nhà sản xuất ở đầu dây bên kia.
Nhà sản xuất nói: “Tôi đã thông báo với quầy lễ tân rồi, cô đi vào đi, lễ tân sẽ đưa cô vào phòng riêng.”
“Vâng, cảm ơn nhà sản xuất.”
Cúp điện thoại xong, Chu Y Hàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn rất coi trọng buổi gặp mặt tối nay, bởi vì bên kia nói đang tìm nữ chính, nếu Chu Y Hàn có may mắn được chọn thì đây sẽ là vai nữ chính đầu tiên trong sự nghiệp của cô!
Vì lý do này, Chu Y Hàn mặc cực kỳ trẻ trung và xinh đẹp, dù đã 23 tuổi nhưng cũng không thành vấn đề khi vào vai một học sinh trung học 17 tuổi. Mặt trái xoan, cột tóc đuôi ngựa, áo sơ mi trắng, váy xếp ly ở phần dưới, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn dường như chỉ cần bóp nhẹ một cái cũng có thể đứt.
Quầy lễ tân liên tục xác nhận tuổi của Chu Y Hàn, may mà hôm nay cô đã mang theo chứng minh thư khi đi ra ngoài.
Vì nhà sản xuất do chị Tưởng Thỏa giới thiệu nên trong lòng Chu Y Hàn không đề phòng nhiều, cũng khá là tin tưởng.
Trước đây, cô sẽ không bao giờ dám một mình đến gặp nhà sản xuất.
Luôn luôn có cảm giác việc đến câu lạc bộ bàn về công việc sẽ rất kì lạ.
Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên Chu Y Hàn đến một câu lạc bộ cao cấp như vậy, không khỏi cảm thấy thế giới nhà giàu xa hoa cỡ nào. Giống như lần trước cô bùi ngùi mà tỉnh lại ở trong khách sạn Phong Châu, mọi thứ ở đó dường như không liên quan gì đến người bình thường như cô.
Gia cảnh nhà họ Chu không quá tốt, nhưng cha của Chu Y Hàn lại là chủ một công ty nhỏ trong quận, gia đình sống ở trong một căn biệt thự nhỏ tự xây, điều kiện ở đó cũng coi như tốt. Nhưng sau khi Chu Y Hàn ra khỏi nhà mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân*. (Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên: Trong thế giới rộng lớn hơn sẽ có những người tài năng hơn mình.)
Các bức tường của câu lạc bộ đều hận không thể được mạ hết vàng lên trên đó để biểu lộ sự cao quý.
Vì vậy khi vừa đến, hình dạng trang điểm học sinh cấp 3 của cô cực kì không ăn khớp với nơi này.
Chu Y Hàn theo nhân viên phục vụ đi thang máy lên lầu.
Khoảnh khắc cửa phòng riêng mở ra, Chu Y Hàn sững sờ.
Nam nữ bên trong đó, không khí ngột ngạt, lung tung hỗn loạn.
Chai lọ ở khắp mọi nơi, bàn tay của một người đàn ông còn thò vào quần áo của một người phụ nữ.
Chu Y Hàn gần như quay đầu lại muốn chạy đi, nhưng lại nghe thấy có người hét lớn: “Chu Y Hàn sao? Đến thử vai nữ chính đúng không? Xin lỗi, ở đây lộn xộn quá, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”- đọc truyện trên app TYT
Người nói chuyện là một người phụ nữ.
Người phụ nữ có vẻ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo len trắng cổ cao, tóc dài xõa đến vai, trông khá là ân cần.
Phòng bị của Chu Y Hàn cũng giảm đi rất nhiều: “Xin hỏi, ngài có phải là nhà sản xuất không?”
“Đúng vậy, gọi chị Hàn là được rồi.”
“Chị Hàn.”
Chị Hàn vừa nói vừa đưa Chu Y Hàn đến một căn phòng riêng bên cạnh.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Chị Hàn nhìn Chu Y Hàn từ trên xuống dưới: “Em bao nhiêu tuổi rồi? Đừng nói là chưa đến mười tám tuổi đấy?”
Chu Y Hàn nói: “Hai mươi ba.”
Chị Hàn ngạc nhiên thích thú: “Nhìn còn trẻ quá."
Chu Y Hàn cười lễ phép.
Chị Hàn nói: “Tưởng Thỏa đã giới thiệu em với chị, vốn dĩ chị không định gặp người mới. Hơn nữa gần đây chị cũng rất bận, việc chọn diễn viên sẽ trực tiếp giao cho đạo diễn.”
Chu Y Hàn trầm ngâm gật đầu.
Trong trường hợp bình thường, chính các nhà đầu tư là người quyết định việc tuyển chọn các bộ phim điện ảnh và truyền hình, chính là ông chủ phía sau hậu trường.
Nhà sản xuất không nhất thiết phải là người làm ra sản phẩm, nhưng quyền lợi cũng chỉ đứng sau người làm ra sản phẩm. Mà người làm ra sản phẩm mới thực sự là ông chủ phía sau hậu trường.
“Theo chị, điều kiện ngoại hình của em cũng không tồi. Bộ phim này kể về câu chuyện liên quan đến sự giải thoát, nó thực sự thích hợp để một người phụ nữ làm nữ chính.”
Trước sự khen ngợi của chị Hàn, Chu Y Hàn đã nịnh nọt: “Em có cần biểu diễn phân đoạn nào để chị có thể hiểu về em một cách toàn diện không?”
Chị Hàn xua tay: “Không cần không cần, chuyện diễn xuất thì đạo diễn hiểu rõ hơn.”
Chu Y Hàn nghe xong thì cau mày: “ Vậy tối nay đạo diễn có ở đây không?”
“Có chứ.” Chị Hàn nói: “Chính là ở trong căn phòng riêng vừa nãy đấy, dự án vừa mới thành lập, trong lòng mọi người đều rất vui vẻ, đạo diễn uống hơi nhiều một chút.”
Trong lòng Chu Y Hàn có ý nghĩ muốn lùi bước: “Vậy thì, chúng ta hẹn ngày khác, đợi khi đạo diễn tỉnh lại…”
Chị Hàn đột nhiên tiến lên vỗ vai Chu Y Hàn: “Em ngốc thế, nhân lúc mọi người đang say bí tỉ như thế này, em tùy tiện diễn cái gì thì giống cái đó, đến lúc đó trực tiếp xác nhận, tránh cho đêm dài lắm mộng.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Nhưng mà.”
“Nhưng cái gì? Em không muốn có cơ hội tốt như vậy sao? Từ những gì chị vừa thấy, trong phòng riêng đã có rất nhiều nữ nghệ sĩ lên nịnh hót rồi.” Chị Hàn nói rồi lại vỗ vai Chu Y Hàn: “Đừng lo lắng, có chị ở đây!”
Chu Y Hàn đang do dự thì bị chị Hàn kéo lên.
Hai phòng riêng được ngăn cách bởi một bức tường, khi phòng riêng bị đẩy ra lần nữa, Chu Y Hàn đã bị sặc mùi khói bên trong.
“Khụ khụ khụ…” Cô nghẹn ngào rơi lệ, cảm giác không mở nổi mắt.
Chị Hàn khoác tay Chu Y Hàn, nói bên tai cô: “Người ở trước mắt em chính là nhà sản xuất của bộ phim này, chắc em biết nhà sản xuất phim rồi, ba ba Giáp Phương.”
Chu Y Hàn cố gắng ngăn tiếng ho của mình, nhưng trước khi cô có thể nhìn rõ người được gọi là nhà sản xuất, chị Hàn đã kéo cô đến một người đàn ông khác và nói: “Đây là đạo diễn của bộ phim này, đạo diễn Quan.”
Đạo diễn Quan là một người béo, tai to, tên đầy đủ là Quan Thừa Phúc.
Chu Y Hàn quen biết Quan Thừa Phúc, mấy năm nay Quan Thừa Phúc đóng rất nhiều phim điện ảnh lớn ở trên mạng, trong giới cũng coi như có chút nổi tiếng.
Do nhu cầu thị trường, những năm gần đây phim chiếu mạng rất thịnh hành, dù chưa chính thức ra rạp nhưng nhiều nhà đầu tư cũng đã kiếm được không ít.
Và điều mà Quan Thừa Phúc nổi tiếng lại không phải là năng lực diễn xuất mà là năng lực ăn bớt cướp công của người khác.
Cảnh tượng trước mắt này, Chu Y Hàn đã xác định được quan điểm trong lòng ở trong lòng mình.
Ngay cả khi có cơ hội, cô cũng sẽ không xuất hiện trong cái gọi là bộ phim học đường này.
“Xin lỗi, bụng em đột nhiên đau quá, em muốn đi về trước.”Chu Y Hàn nói với chị Hàn ở bên cạnh.
Chị Hàn vẫn kéo Chu Y Hàn không buông: “Đau bụng cái gì chứ, em sợ rồi hả?”
Chu Y Hàn nói thẳng: “Em không muốn phỏng vấn và cũng không muốn diễn nữa. Em nghĩ mình không thích hợp lắm. Chị nên tìm người khác đi."
Chị Hàn nghe xong, sắc mặt trầm xuống: “Em sao vậy? Cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt của em đó. Ở trong cái vòng này không phải đều như vậy sao? Em còn giả vờ trong sạch với chị hả?”
Quan Thừa Phúc lúc này đang say rượu đứng dậy, nheo mắt lại nói với Chu Y Hàn: “Đôi chân dài này cũng khá đẹp đấy!”
Chu Y Hàn không định nói nhảm với đám người này nữa, định bỏ chạy nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị một người tóm chặt lấy eo.
Với vóc dáng và sức lực của cô, bất kỳ người đàn ông nào có mặt tại đó cũng có thể chỉnh cô ngay tại chỗ.
“Chạy cái gì chứ?” Người đàn ông ôm eo Chu Y Hàn nói.
Chu Y Hàn ngẩng đầu, đối phương cao to, cô hoàn toàn không phải là đối thủ.
Loại trường hợp này, Chu Y Hàn yếu không địch lại mạnh, thực ra không thích hợp lấy cứng chọi với cứng*.
“Bụng tôi thật sự rất đau.” Chu Y Hàn bắt đầu giả bộ đáng thương.
“Đau bụng sao, để anh xoa bụng cho nhé.” Người đàn ông nói xong chuẩn bị đưa tay vén áo sơ-mi của Chu Y Hàn lên.
Chu Y Hàn nhanh tay nhanh mắt bắt lấy tay của người đàn ông kia rồi cắn một cái.
“A ——”
Cùng với tiếng la hét của người đàn ông, Chu Y Hàn không quan tâm nữa, đẩy cửa phòng riêng chạy ra ngoài.
Thang máy cho thấy vẫn ở tầng 1, không đợi được nên cô quay đầu tìm hành lang, vừa chạy xuống vừa cầm điện thoại gọi cho bạn thân.
Vị trí là ở lầu năm, lầu không quá cao, tối nay Chu Y Hàn dứt khoát đi giày vải, trốn đi cũng rất dễ dàng.
Nhưng vào lúc này, cho dù Chu Y Hàn gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho Chung Ngâm thì Chung Ngâm ở đầu dây bên kia đều không trả lời.
Chạy từ tầng năm xuống tầng một, Chu Y Hàn gần như không dừng lại.
Thực ra chân cô vốn đã mềm nhũn ra rồi nhưng cô vẫn cắn chặt răng chạy xuống dưới. Đồng thời cô cũng lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.
Cuối cùng cũng chạy đến tầng một, cô đẩy cửa hành lang ra, đi thẳng đến chỗ cửa chính.
Nhưng vào lúc Chu Y Hàn đang chạy ra chỗ cửa chính thì thang máy cũng mở ra, người đàn ông bị cô cắn cũng bước đôi chân dài ra ngoài.
“Không được chạy! Đứng lại cho bố mày!”
Chu Y Hàn chú ý tới người đàn ông đó, tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh, dường như chạy ra được khỏi cánh cửa này thì sẽ không sao cả.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên cô va vào một lồng ngực săn chắc.
Điện thoại báo cảnh sát đặt bên tai được kết nối, Chu Y Hàn lo lắng không yên mà nói năng lộn xộn: “Cứu! Tôi bị người ở câu lạc bộ Kim Tôn…”
Chu Y Hàn chưa kịp nói xong, điện thoại trong tay cô đã bị lấy mất.
Chu Y Hàn đột ngột ngẩng đầu lên, đột nhiên đụng phải đôi mắt đen lạnh nhạt của Đoạn Trác Hữu. Cô cực kỳ sợ hãi, trước có hổ báo sau có sài lang.
Đoạn Trác Hữu một thân màu đen đứng trước mặt Chu Y Hàn, khí thế đáng sợ mà chặn đường trước mặt cô.
Lúc này, Chu Y Hàn tuyệt vọng đến nỗi chân hoàn toàn mềm nhũn.
Lâu nay cô không nghĩ Đoạn Trác Hữu là người tốt, lúc này nhìn thấy anh, cô càng thêm đau lòng.
Nhưng vào lúc này, Đoạn Trác Hữu nắm lấy cánh tay của Chu Y Hàn, kéo cô ôm vào lòng, sức lực to đến nỗi khiến cả cánh tay cô dường như cũng không phải của cô nữa.
Chu Y Hàn giãy giụa theo bản năng, run rẩy nói: “Thả tôi ra, cầu xin các người thả tôi ra.”
Đoạn Trác Hữu cau mày, vẻ mặt đầy sự tức giận, trầm giọng hỏi: “Cô chạy cái gì?”
“Tôi…” Chu Y Hàn cẩn thận quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.
So với người đàn ông sau lưng cô, càng không thể giải thích được mà tin tưởng Đoạn Trác Hữu đang ở trước mặt mình.
Đúng là ngũ quan quyết định tam quan, vào lúc này, Chu Y Hàn nghĩ rằng dù đều cùng là chết còn chẳng thà chọn Đoạn Trác Hữu - đóa hoa sáng rực chói mắt này cũng dễ chịu hơn con lợn tai to mặt lớn kia.
Người đàn ông dừng lại ở phía xa xa, cũng là bởi vì nhìn thấy Đoạn Trác Hữu.
Chu Y Hàn bình tĩnh lại, yểu điệu nói: “Người đàn ông kia, anh ta đuổi theo em.”
Đoạn Trác Hữu nghiêng đầu, liếc qua Chu Y Hàn, nhìn về phía người đàn ông sau lưng cô, hỏi: “Tại sao anh ta lại đuổi theo cô?”
“Anh ta xúc phạm em!”
Đoạn Trác Hữu nghe xong thì hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Anh ta dám?”
App TYT & Euphoria Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT