“Vì sao lại chọn ta?” Tuyết Nhan cười nhẹ một tiếng, âm thanh dịu dàng êm ái, từ dưới hàng lông mi dày tặng cho Phượng U Trần một cái nhìn khinh thường. Khóe môi Phượng U Trần khẽ nhếch, ánh mắt chưa bao giờ có bất cứ thứ cảm tình nào lại biểu lộ vài phần ý cười, từ từ cười rộ lên: “Sư tỷ thật đúng là quý nhân hay quên chuyện!” .
Tuyết Nhan nhíu mày, khinh thường nói : “Có chuyện cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng”
Nói xong, bưng chén nước lên uống một ngụm.
Phượng U Trần vẫn chậm rãi cười nói như cũ: “Nửa tháng trước ở trên đại hội đấu giá, sư tỷ và ta từng ôm nhau sít sao ở cùng một chỗ, ngươi theo ta theo. Tình thâm ý trọng, tất cả mọi người nhìn thấy sư tỷ cũng không nên… Đối với ta… Không chịu trách nhiệm!” Những lời nói sau cùng này rất có mùi vị của người bị bỏ tình bạc nghĩa.
Tuyết Nhan “phốc” phun ra một ngụm nước lớn, nhịn không được ho khan vài tiếng.
Trách nhiệm? Trách nhiệm cái quỷ ấy!
Cũng may đám người hầu trong phòng đã rời đi, nếu không thật sự là phiền muộn!
Phượng U Trần nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười, vỗ nhẹ lưng của nàng, hai người cách rất gần.Tuyết Nhan quay đầu lại muốn nói chuyện, thoáng chốc đã áp mặt đến rất gần hắn, hô hấp hai người gần như đan vào nhau, hai mắt của hắn chớp động, môi mỏng hoàn mỹ còn gần trong gang tấc, màu sắc tươi đẹp trơn bóng mà óng ánh, nếu như hôn lên hẳn là vô cùng mềm mại thoải mái. . Tuyết Nhan vội lắc lắc đầu, nguyên nhân nhất định là nửa tháng chưa có hôn môi với nam nhân, vậy mà lại nghĩ đến nụ hôn môi triền miên mãnh liệt của Duẫn Ngọc, còn có nụ hôn bá đạo nóng bỏng của Thượng Quan Ngấn, hai gò má không khỏi đỏ lên. Thế nhưng ngẫu nhiên lại nhớ nhung bọn họ, Duẫn Ngọc đình công cũng thôi, Về phần. . Thượng Quan Ngấn. . . . . Có phải nàng trở nên có chút không nói lý lẽ hay không?
Nguyên nhân nhất định là lâu rồi hắn không có xuất hiện. Tuyết Nhan nghĩ đến các loại trường hợp, lại chợt phát hiện ra Phượng U Trần ngước mắt lên cười như không cười nhìn nàng, không khỏi lui về phía sau một bước. Bĩu môi, liếc mắt tới rương châu báu của hắn, phát hiện bên trong đều là vật vô cùng quý giá, vốn là của cải bình thường của thế gian. Trang sức Phượng U Trần mang đến đẹp mà không tục, mỵ mà không yêu, không thể không nói người này còn là một người vô cùng tinh mắt!
“Đúng rồi, rốt cuộc sinh thần Thái hậu có những ai đi?” . Tuyết Nhan bỗng quay đầu lại hỏi hắn, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ, dù sao, tuy rằng kiếp trước nàng là quán chủ y quán đệ nhất thiên hạ được coi trọng, cũng không có cơ hội tham gia bất cứ quốc yên nào trong cung.

“Đương nhiên là quyền quý trong kinh, văn võ bá quan, quan chức tam phẩm trở lên cùng các quý tộc thế gia đều phải cùng gia quyến tham dự, cái quy củ này từ xưa đến nay không có đổi qua, chẳng lẽ mười năm trước sư tỷ chưa bao giờ nghe nói?” Phượng U Trần mỉm cười, sâu sắc nhìn nàng một cái. Đôi mắt đen như mực, giống như sâu không thấy đáy. Vẻ mặt này chính là cười nhạo nàng hiểu biết nông cạn, Tuyết Nhan lập tức liếc xéo Phượng U Trần, bên môi ý cười thật sâu:”Không phải từ đến nay sư đệ cũng không có gia quyền ư? Vì sao phải mang ta đi tham dự, hay là ngươi muốn bị tội khi quân? Để cho ta và ngươi cùng nhau ngân chắn vào tù hay sao? .
“Lời ấy sai rồi! Chỉ là nếu như. . . . . Chủ nhân phủ Quận Vương yêu cầu Thái hậu hạ ý chỉ tứ hôn cho ta, như vậy, ta sẽ không khi quân phạm thượng”
“Ha ha, tứ hôn chính là chuyện tốt nha! Ngươi đều bao nhiêu đây tuổi rồi! Nếu đổi lại là người khác mà nói, nhi tử cũng có thể chế thành nước tương!” Tuyết Nhan đạp lên cái đuôi của hắn không buông.
“Nếu như. . . Ta không có nhớ lầm Duẫn Ngọc và Hoa Vân quận chúa cũng đã được chỉ hôn, đến nay Duẫn Ngọc vẫn đang trốn tránh, nếu có một ngày bị buộc phải lập gia đình mà Duẫn Ngọc kháng chỉ bất tuân, sư tỷ cảm thấy sẽ như thế nào?”
Phượng U Trần vươn người đứng lên, vén lên vạt áo, nghiêm mặt nói.
Tuyết Nhan nhất thời nghẹn lời, sắc mặt không khỏi ngưng trọng!
“Cho nên sư tỷ, chúng ta đều là đồng môn, ngươi giúp ta lừa gạt một lần như thế nào? Huống chi. . . Con người sống trên đời có thể khi quân vài lần? Cơ hội thật khó được như thế! Sư tỷ ngươi phải biết nắm chắc thời cơ!” Nói xong, khóe miệng Phượng U Trần mân lên cùng ánh mắt vô tình cũng hơi cong lên tạo thành độ cong hoàn mỹ, còn đâu vẻ nghiêm nghị lúc trước. Nhìn Tuyết Nhan nghe được lời này khóe miệng không ngừng run rẩy, hắn tao nhã cười nói: “Đương nhiên. . . Ta còn có chút chuyện thú vị muốn nói cho sư tỷ.”
“Chuyện gì?” Tuyết Nhan trừng mắt nhìn hắn, chung quy vẫn cảm thấy người này là hồ ly tái thế, không thể yên lòng!
Môi Phượng U Trần mân môi chút, lười nhác ngồi ở ghế, vân đạm phong khinh cười: ” Nghe nói. . . . . Lần này Duẫn Bình cũng tới để chúc thọ cho Thái hậu, hơn nữa còn mang theo hai nữ nhi cùng đi!”

“Vậy thì sao?”, Tuyết Nhan khẽ nhíu mày, làm ra bộ dáng không quan tâm, cảm giác trong lòng đặc biệt rõ ràng.
Phượng U Trần không biết mở nói gì “Khụ! Nếu sư tỷ không có quá nhiều hứng thú, ta đây cũng không nói nhiều lời!” Phượng U Trần khẽ cười một tiếng, lập tức khoan thai đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng không tập trung.
Tuyết Nhan lẳng lặng mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phượng U Trần: “Tốt! Ngươi đã không chịu nói, như vậy. . . Ta cũng không đi!”
Nghe vậy, Phượng U Trần chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía nàng, tao nhã cười nói: ” Nếu sư tỷ đã quyết định như vậy, ta cũng không miễn cưỡng sư tỷ!” Nhưng mà hắn cũng chưa hề di chuyển, căn bản không có ý muốn rời đi, hắn khom người, thở dài: ” Tiếc là sư tỷ phải bỏ qua một vở kịch hay!” .
Tên hỗn đản này, rõ ràng là dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt đây, Tuyết Nhan cắn răng tươi cười sáng lạn. Tiến lại gần, hôn nhẹ lên trên cánh tay nong nóng của Phượng U Trần, ôm lấy cánh tay hắn nói : “Phải không?”
“Chẳng lẽ thọ yến trong hoàng cung có hát hí khúc? Ta thích nhất nghe diễn. Không biết hoàng cung diễn cùng bình thường diễn có cái gì khác nhau? Vừa rồi ngươi yêu cầu ta phụ trách ngươi, vì sao không cầu ta đi chứ?” Nàng cố ý đem từ “Cầu” nói rất lớn tiếng, ẩn ý nói hắn ngay cả một chút thành ý cũng không có.
“Nếu ngươi không muốn đi. Ta tận lực cầu xin sẽ có ích lợi gì?” Phượng U Trần tiếp tục bình tĩnh uống trà, Tuyết Nhan nhịn không được ôm lấy cánh tay Phượng U Trần, hung hăng gãi mấy cái ở dưới eo hắn! Gãi chết ngươi, Gãi chết ngươi! Người nam nhân này thật sự là càng ngày càng đáng giận!
“Ha ha, sư tỷ bình tĩnh chớ nóng, hí. . . Cái kia. . . Kỳ thật. . . Duẫn Bình mang theo hai nữ nhi không vì mục đích nào khác, ngoài việc muốn có một khối ngọc bội mà thôi!” Phượng U Trần khẽ nhếch đôi môi có chút tái nhợt.
Bỗng nhiên cười khẽ, thế nhưng nữ nhân này gãi vài cái lại khiến hắn hơi nhột.

“Ngọc bội? Cần ngọc bội làm cái gì?” Tuyết Nhan nhíu mày, thầm nghĩ rốt cuộc ngọc bội kia có chỗ nào huyền diệu?
Thế nhưng nam nhân kia nói có nửa câu, Tuyết Nhan nhịn không được lại hung hăng cù hắn một phen, tay chạm xuống khiến thân thể hắn cứng đờ, trên đời có người dám đối đãi với Phượng U Trần như vậy. . . Cũng chỉ có một người là nàng!
“Ha ha. . . Cung yến lần này, nghe nói Thái hậu muốn tặng cho Thái Tử Phi tương lại một miếng ngọc bội, cho nên cung yến lần này cũng là tuyển phi yến!” Phượng U Trần tỉnh bơ giãy ra sự kìm chế của nàng.
Tuyết Nhan làm như không có chuyện gì xa cách nói:”Tuyển phi yến? Có ý gì! Ngươi sẽ không để cho ta đoạt được miếng ngọc kia đi?” Tuyết Nhan âm thầm đắc ý, thế nhưng không nghĩ tới nàng trong lúc vô tình đã phát hiện nhược điểm của hắn, ai cũng thật không ngờ. . . Đường đường là Phượng U Trần công tử không ngờ nhược điểm lại là sợ gãi sợ ngứa!
“Nếu như ngươi thích hợp làm Thái Tử Phi mà nói, quả thật có thể thử một lần!” Nghe giọng nói mềm nhẹ như tuyết xong Tuyết Nhan bĩu môi, nàng ngay cả Thái tử là béo hay gầy cũng không rõ, suy tư một lát nói : “Duẫn Bình nếu như muốn gả nữ nhi cho thái tử, chứng tỏ hắn là thái tử, mà ngươi. . . Ban đầu ở Vô Cực Môn không phải cùng Thái tử qua lại thân thiết hay sao?” Nàng nhớ rõ thái tử từng lấy bạc sửa chữa ở chỗ ao hoa sen! Thậm chí còn thường thường đưa tới cống phẩm trong triều cùng hắn chia nhau hưởng lợi!
“Thật ra, ta chỉ ngoài mặt cùng thái tử giao hảo mà thôi. Sư tỷ như thế nào không biết?” Dù sao, Thương Lam Quốc và Xuất Vân Quốc không đội trời chung, một người là Xuất Vân Quốc hoàng tử, một vị là Thương Lam quốc hoàng tử, làm sao qua lại thân thiết?
Chẳng qua là Tuyết Nhan rất có hứng thú với khối ngọc bội kia liền cười cười hỏi: “Tiểu Trần Nhi ngọc bội đưa cho Thái Tử Phi tương lại tất nhiên không phải phàm phẩm, rốt cuộc ngọc bội kia là cái gì?” .
“Thủy Long chi ngọc.” Phượng U Trần thản nhiên đáp.
Thủy Long chi ngọc? Tuyết Nhan không khỏi nhớ tới Phong Long chi ngọc của mình cùng Hỏa Long chi ngọc của Phượng U Trần, ngọc bội kia dường như vô cùng thần kỳ, Phượng Long ngọc bội của mình có thể ức chế độc tính. Không biết Hỏa Long chi ngọc của Phượng U Trần có chỗ nào huyền diệu? Vì thế, đảo đảo mắt nói : ” Hỏa Long chi ngọc của ngươi có tác dụng gì? Có thể để cho ta đây mở mang kiến thức được hay không?”
“Sư tỷ muốn biết?” Phượng U Trần cười đến tao nhã, ý cười giống như từ vầng ánh sáng ở chỗ sâu nhất trong tầng mây chiếu ra.
“Có cái gì không thể để cho ta biết sao?” Tuyết Nhan lại liếc xéo hắn, hắn làm bộ cong cong miệng nói: “Ha ha, sư tỷ là người một nhà với ta. Cho nên giữa chúng ta không có bất kỳ bí mật gì, chỉ cần là chuyện sư tỷ muốn biết. Cái gì ta cũng nói cho sư tỷ” Phượng U Trần vội vàng rời xa một chút. Thản nhiên hỏi: ” Sư tỷ trong phòng này có những thảo dược gì?” .

Tuyết Nhan nao nao, vì sao bỗng nhiên nhắc tới thảo dược?
Vì thế. Từ trong tủ lấy ra 3 vị thuốc đông y. Nàng thật phải nhìn xem Phượng U Trần muốn làm cái gì?
Phượng U Trần nhìn thấy đan dược trong tay nàng, mỉm cười: ” Đan qua, trần bì, hồng cân, có thể luyện chế tỉnh thần đan, ta sẽ luyện chế một viên tỉnh thần đan thông thường cho sư tỷ nhìn xem!”
Tuyết nhan nhíu mày. Nàng chỉ muốn biết tác dụng của Hỏa Long chi ngọc, cũng không muốn biết chế thuốc ra làm sao. ngày xưa ở trong đan trạch, đỉnh luyện đan dược kia nàng thấy không dưới mấy trăm lần!
Nhưng thấy Phượng U Trần chìa tay phải, ba loại thảo dược bình thường để ở trong bàn tay, huyền diệu cười. Loại ý cười này giống như phát ra từ các vị thần cổ xưa, từ trên đám mây cao cao nhìn xuống chúng sinh, ôn nhu mà thấu đáo lạnh lùng ngóng nhìn, cao nhã mà không thể leo tới gần, Tuyết Nhan không biết trong tay hắn có huyền cơ gì, cẩn thận nhìn lên, chỉ thấy hắn cầm cái gì từ trong tay áo ra
Ánh mắt sắc lạnh, giống như một dòng nước mạnh, ngón tay trái cong cong búng ra, thoáng chốc một đoàn ngọn lửa màu xanh biếc từ trong lòng bàn tay hiện lên, mà từ lúc đoàn ngọn lửa xuất hiện, nhiệt độ ở trong gian phòng này bỗng trở nên nóng rực.
Chỉ trong nháy mắt ngọn lửa biến đổi thành tất cả các màu sắc khác nhau, giống như Tam Muội chân hỏa của Thiên giới, giống như ngọn lửa huyền diệu tồn tại tỏng lòng bàn tay, khi thì ôn nhu, khi thì mãnh liệt, tam loại dược liệu ở trong tay Phượng U Trần không ngừng biến hóa. Ngón tay thon dài của hắn vê động, chỉ pháp tinh xảo, luyện chế đan dược dường như đơn giản như thế, nhưng mà tùy theo lúc đan dược thành hình, hắn không ngừng khống chế ngọn lửa. Ngọn lửa chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn biến áo thành các loại dung nhan hoa lệ lóa mắt dữ dội! Phượng U Trần mặc bạch y giống như Hỏa Diễm chi thần phóng ra mị lực mê người, đột nhiên bên môi nở ra nụ cười trong suốt, gần trong nháy mắt, Tuyết Nhan cảm thấy mình bị hắn mê hoặc!
Tuyết Nhan híp mắt, ” mê đắm” nhìn lên Phượng U Trần, không khỏi sợ hãi than, nguyên lai luyện chế đan dược phải dùng ngọn lửa của Hỏa Long chi ngọc, mà ngọn lửa ở bàn tay Phượng U Trần giống như trò chơi thông thường. Thật sự là cực kỳ soái! Nếu như nàng có thể có được một khối Hỏa Long ngọc bội thì tốt rồi, hoàn toàn có thể phóng một phen thần hỏa, thần không biết quỷ không hay đốt cháy bọn Duẫn Bình, Phượng U Trần họp khéo tay áo lại, ngọn lửa phút chốc biến mất ở trong không khí, mà một viên đan dược chu sắc xuất hiện ở trong tay hắn, toàn thân nhấp nháy lên ánh sáng cực kỳ mỹ lệ.
“Cái tinh thần đan dược này giá trị năm trăm lượng bạc “
Mà dược liệu luyện chế nó cùng lắm giá trị một lượng bạc mà thôi, nếu như người bình thường luyện chế, đại khái một trăm lần mới có thể thành công, nhưng mà, có thể một lần thành công cũng chỉ có Phượng U Trần, cho nên luyện đan đối với hắn mà nói. . . . . Quả nhiên là một chuyện mua bán một vốn bốn lời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play