Tuyết Nhan không ngờ nàng mới đi trong chốc lát, thế mà tất cả những người này đều tính toán trên đầu nàng. Thật giống như mọi người ai cũng đòi thù lao. Thật ra. . . Nàng cũng không biết, lúc nàng rời đi, Lão Quái Vật đã cùng Phượng U Trần, còn có Thượng Quan Ngâm thỏa hiệp gì đó. Bọn họ chỉ nói theo ý của Quỷ Y. Dù sao đối với một người khảo nghiệm, Quỷ Y đều gây đủ loại khó khăn cho cho nàng. Nếu như nàng không qua những khảo nghiệm này thì làm sao còn có thể báo thù?
Nhìn Duẫn Ngọc nóng nảy. Vừa định mở miệng, chợt phát hiện ánh mắt Quỷ Y có chút âm trầm. Lập tức ánh mắt nhìn về phía nơi khác. Im lặng không nói, bộ dáng giả bộ không có nghe gì cả . Dù sao lão tổ tông cũng đủ không phải là có thể hắn đắc tội.
Nếu tất cả mọi người nói tiền. Như vậy Tuyết Nhan cũng không khách khí. Định mượn hơn ngàn lượng bạc. Một xấp giấy vay nợ. Hôm nay nàng cần phải dựng nghiệp tay trắng rồi! Báo thù làm sao mà dễ dàng như vậy?
Thấy nàng chuộc thân cho hai nữ nhân, Lão Quái Vật kỳ quái hỏi: "Ngươi chuộc cho hai nữ nhân này cái gì cũng không biết để làm gì?"
Tuyết Nhan hơi mỉm cười nói: "Y tá."
Y tá là cái gì? Lão Quái Vật cau mày, không nghĩ ra.
Mặc dù là có người chết trong quán, nhưng quan sai vừa thấy Quan công tử cùng Phượng U Trần, lập tức cái gì cũng không nói và rời đi ngay. Ông chủ Trấn Trường lại lập tức làm một bàn ăn phía trước ọi người, cho nên. . . . . Ban đêm, khách sạn vẫn vô cùng an tĩnh như cũ.
Trong phòng khách, Tuyết Nhan nhìn giấy vay nợ trong tay, nghĩ đến ngày mai sẽ đến kinh thành, trong lòng hơi kích động.
Dù sao nàng cũng đã từng ở địa phương này. Chỉ là, không biết Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán hiện nay ra sao rồi?
Tuyết Nhan nằm ở cửa sổ lần nữa, gió thông xanh hiu hiu từ ngoài cửa sổ, vô cùng thoải mái. Nghe nói, trên chiếc thuyền hoa lệ bên kia sông tòa là Di Hồng Lâu, ở bên trong hoa khôi đang bồi công tử khách quý. Xem ra bất luận ở địa phương nào đều có những kẻ học đòi, làm ra vẻ văn nhân nhã sĩ. Vào giờ phút này, gió nhẹ mây hờ, trên mặt hồ hình ảnh thuyền tựa hoa đan. Chiếu ra một mảnh thanh nhã. Đột nhiên. Từ bên trong một mỹ nam tử vẻ tiên giáng trần khoan thai bước ra.
Áo tơ trắng khép lại, thêu hoa văn tay áo đám mây sâu sắc . Tơ lụa thượng hạng tuyệt mỹ, hoa văn thêu lịch sự tao nhã. Ngọc phát trên đầu hắn lấp lánh ánh màu vàng kim thêu xen lẫn nhau, uyển chuyển tô đậm dáng quý công tử cao nhã. Thân ảnh nhẹ như liễu, thoáng như ngọc thụ, màu trường sam sáng vô cùng phiêu dật. Mặc dù rộng rãi, cũng không hại phong cách trích tiên của hắn, vốn là thân thể tuyệt hảo càng thêm vẻ phong hoa vô hạn.
Khi hắn quay đầu lại thì Tuyết Nhan không khỏi cả kinh, hắn lại là Mộ Dung Thanh Ca, chồng chưa cưới của nàng kiếp trước!
Thanh ca công tử. Công tử như ngọc.
Mười năm trước, Mộ Dung Thanh Ca mười bảy tuổi đã là tài tử đứng đầu Xuất Vân Quốc, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi. Có thể nói là ngực không trầm phù người như ngọc, bụng có thi thư tức tự hoa (ý nói anh này tướng đô, lực lưỡng, văn chương thì đầy bụng, thở cũng ra thơ). Có thể nói là người nhân trung long phượng.
Hôm nay, hắn đã hai mươi bảy tuổi. Giở tay nhấc chân đều tản ra nam tính sức quyến rũ, từ nụ cười tới ánh mắt đều hơn gió Xuân thổi mười dặm say động lòng người. Phong thái không tầm thường. Như thi như họa. Có một loại như mộng ảo trong suốt, khó trách mọi người đều nói nam nhân thành thục là có sức quyến rũ nhất. Hôm nay hiển nhiên thấy rõ, tóc hắn dài giống như loại gấm đen đen nhánh, một đôi mắt đẹp doanh ý cười nhợt nhạt, hai tay thon dài như ngọc. Nhẹ nhàng sờ chút dây đàn, trong tiếng đàn du dương, dâng lên vô số hoa sen nhộn nhạo trên mặt hồ. Như núi cao xa ngừng, tới như thanh phong chi nhã.
Tuyết Nhan trầm ngâm lắng nghe. Không ngờ, có thể nghe được tiếng đàn êm tai triền miên như thế. Ánh mắt của nàng hơi hoảng hốt. Tay phải nhẹ nhàng nâng lên hạ dẫn, mắt phượng nheo lại, xa xa nhìn chăm chú vào người đàn ông này. Non ngươi nửa khép ánh mắt đam mê, đủ loại nhu mỹ tựa như mới gặp được hôm qua. . . . Lúc này, nàng cũng không phải không bị quyến rũ bởi dung nhan tựa như tiến giáng trần của hắn mà là đang nhớ lại chuyện xưa!
Đàn của hắn vẫn thanh như cũ, như là từ thời không viễn cổ nhẹ nhàng tới kỳ tích. Không thể không thừa nhận kỹ thuật đàn của hắn cực kỳ cao, không ai bằng.
Điều này làm cho nàng không tự chủ được nhớ lại chuyện cũ mười năm trước. Lúc ấy, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mộ Dung Thanh Ca là lúc hắn dựa vào trong hậu hoa viên khảy đàn.
Tiếng đàn lượn lờ quanh quẩn. Đầu cành hạnh hoa nhẹ nhàng rơi, lòng của nàng thoáng chốc như nước chảy bèo trôi.
Nàng vốn cho là chính mình mình tìm được phu quân trong mộng, không ngờ. . . . . . Nàng cùng hắn cuối cùng chỉ là người đi đường. Gặp lại thì đã là cách thế, nàng mặc dù đã đối với Mộ Dung Thanh Ca vô tâm không thích. Nhưng, lần nữa nhìn hắn, trong lòng vẫn có loại xúc động nhàn nhạt!
Loại xúc động này, ngay cả là gặp phải một vị lão bằng hữu, đại khái cũng sẽ như thế a!
Tuyết Nhan nhẹ nhàng thở dài, chợt hiện tại đối với hắn có chút tiếc hận.
Mười năm sau. Mặc dù nàng rất ít hỏi thăm chuyện trong chốn giang hồ, Mộ Dung Thanh Ca tựa như cùng một minh tinh quá khí. Nhưng. Chưa bao giờ nghe nói qua danh công tử Thanh Ca, ngược lại là danh tiếng Mộ Dung Thanh Ly vang dội hơn một chút. Tuyết Nhan thầm nghĩ chẳng lẽ là hắn đã hết thời? Nghĩ đến đây, tiếng đàn đã vào hồi cuối. Tuyết Nhan chậm rãi nâng mắt lên, lơ đãng nhìn về phía hắn liền phát hiện ra cái trương cầm kia, con ngươi hơi mở, lúc ánh sáng trong mắt kinh ngạc lại chợt chuyển thành ảm đạm. Cái thanh ngọc cầm tuyệt thế này là lúc nàng đưa cho hắn vào dịp ngày sinh nhật Mộ Dung Lão gia.
Thanh âm ngày càng dồn dập. Tiếng đàn mỗi lúc thêm réo rắt, âm thanh vút cao, say đắm hồn người. Tuyết Nhan đứng dậy, nâng ly trà lên, đứng bất động ở bên cửa sổ, nhìn bầu trời trường phong mênh mông cuồn cuộn, suy nghĩ cũng cảm thấy cười một chút. Ban đầu lại vì để lấy lòng Mộ Dung gia tộc, nàng không ngại đường xa vạn dặm bất kể sống chết, tìm tới từng hoàng tộc trên đảo quốc ngoài biển để mua cho được ngọc cầm giá trị vạn kim, a. Lúc đầu hành trình của nàng thật là nhàm chán cực độ a!
Trong lòng Tuyết Nhan sinh ra một cỗ cảm giác uất ức, thấy ngọc cầm, nàng vẫn còn nhớ lúc ấy sau khi phát hiện Mộ Dung Thanh Ca động phòng thông phòng cùng nha hoàn . Mình liền quyết định thoái hôn. Thậm chí yêu cầu gia tộc Mộ Dung hoàn trả tất cả của hồi môn. Không ngờ nàng vừa chết như vậy, như thế quá tiện nghi cho Mộ Dung Thanh Ca!
Thanh cầm này. . . . . Nhất định dùng rất tốt. Phải không?
Hôm nay, tại nơi bướm hoa hắn lại đang đánh đàn ngọc cầm nàng đưa. Thi từ ca phú. Tranh thủ lấy lòng giai nhân, cũng không biết hắn để cái nha hoàn động phòng linh lung giả dối ở nơi nào đây?
Chỉ thấy người mới cười, người cũ khổ không nghe thấy!
Phong Lưu Tài Tử, Thanh Ca công tử, thật đúng là càng lúc càng phong lưu!
Người phong lưu như thế. Mội loại phong cách thật giống như tiên giáng trần kia!
Nghĩ đến đây. Tuyết Nhan đột nhiên mỉm cười một mình, xem ra tình yêu thật đúng là làm cho người ta váng đầu mù quáng. Nàng có chừng một chút xíu thích đối với nam nhân này, lại không chút nào bỏ ra tất cả tâm huyết. Chỉ là. Sau khi nữ nhân có một đoạn kinh nghiệm, tâm trí mới có thể từ từ càng trở nên thành thục hơn. Nàng thừa nhận ở trên mặt tình cảm kia mình phát triển muộn, nhưng nàng bản thân cơ trí cũng không bị tình cảm ảnh hưởng quá nhiều.
Tuyết Nhan đưa mắt nhìn ngọc cầm chốc lát, cúi đầu nhìn qua giấy nợ trong tay, thầm nghĩ kia thanh ngọc cầm có phải nên đòi lại không? Nếu có thể đòi lại, nàng sẽ đem ngọc cầm bán đi rồi sẽ tính sổ sau, có lẽ còn dư hơn năm ngàn lượng bạc.
Khẽ mỉm cười. Vẻ mặt Tuyết Nhan buông lỏng, âm thầm quyết định như vậy.
Hôm nay nàng "nghèo phải phụ trái "thật mệt mỏi. Không còn tâm trạng để ý nhiều!
Chỉ là thân phận trước mắt của nàng không quá thích hợp. Đợi nàng đến kinh thành, tìm lấy cớ thích hợp, trở lại thiên hạ Đệ Nhất Y Quán. Đem ngọc cầm châu về hợp phố.
Chủ ý quyết định. Tuyết Nhan từ cửa sổ ngồi thẳng lên, ghé mắt nhìn. Thấy bên trong mạn thuyền có mấy cô gái lại đi ra. Đang cầm cổ tranh, tỳ bà, như thất huyền . . Các loại nhạc khí đi tới. Vây lượn ở bên cạnh Mộ Dung Thanh Ca. Thật là tiệm dục loạn hoa mê mắt người, giai nhân cười nói tự nhiên, kéo hắn trở lại trong thuyền lần nữa.
Quay người lại phong hoa. Như phù vân lưu động.
Mặc dù tiếng đàn ngừng. Dư âm trên không trung trở về không dứt.
"Tiểu thư." Chợt âm thanh rụt rè đến từ sau lưng. Tuyết Nhan quay đầu, liền thấy cô gái thanh tú được chuộc thân hôm nay. Nhìn qua đại khái mười lăm tuổi, thân thể mỏng manh. Sắc mặt kém một chút. Nàng nay đã không phải là kỹ nữ, liền đổi tên không dung tên cũ nữa. Chỉ là cô nương này họ Hoàng tên Kỳ, vì vậy. Tuyết Nhan cho nàng đổi tên. Đổi gọi là Hoàng Dân. Cùng thiên hạ Đệ Nhất Y Quán vô cùng hợp.
"Hoàng Kỳ, sao ngươi không nghỉ ngơi đi?" Tuyết Nhan thân dựa người về sau, lười biếng ngồi ở phía trước cửa sổ.
"Ta muốn coi tiểu thư có dặn dò gì một chút?" Hoàng Kỳ mím môi. Chần chờ nhìn nàng một cái.
"Ha ha, ta không phải để cho ngươi làm thị nữ . Cho nên ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy. Trở về hảo hảo nghỉ ngơi là được rồi, còn có chăm sóc tốt ẫu thân của ngươi."
"Vâng ,tiểu thư." Hoàng Kỳ cảm kích liếc mắt nhìn Tuyết Nhan, thầm nghĩ trong lòng thật không ngờ có khuôn mặt đẹp như vậy. Ngay cả Di Hồng Lâu cô nương hoa mị cũng thua nàng ba phần. Còn tâm địa thiện lương, lâm nguy vô ý, võ công cao cường. Thậm chí có thể như một nam nhân ở kinh thành lộ diện làm ăn, còn có dũng cảm biết mưu lược.Có thể đi theo bên cạnh như vậy, nàng cảm thấy không tiếc với cuộc đời này rồi.
Tuyết Nhan hiểu ánh mắt sùng bái của nàng . Không khỏi cười một tiếng: " Đúng rồi. Phụ thân của Hoàng Kỳ đã từng là chức quan gì?"
"Bẩm tiểu thư. Thật ra thì. Phụ thân ta chỉ là một Thượng Dược Ty ngự y, quan Lục Phẩm, sau bởi vì không chữa khỏi bệnh cho tiên hoàng, bị đày đi đến biên cương. Không lâu sau khi tiên hoàng băng hà, tai họa vô ý đến cả nhà, ta cùng với mẫu thân cũng bị đày làm quan kỹ. .. Khẽ nhíu nhíu mày. Tròng mắt Tuyết Nhan trong đen thoáng qua một chút tức giận, thầm than Hoàng Đế chó này thật không coi đại phu là người, người còn sống bệnh cũ chết. Mệnh trời đã đến, chẳng lẽ còn nghĩ làm trái ý trời? Chợt nàng dừng một chút, xem ra. . . Tục Mệnh Đan của Phượng U Trần thật đúng là tuyệt vời! Khó trách Hoàng Đế đều muốn liền mấy viên.
"Đúng rồi, ngươi có hiểu y hay không?" Lúc này, Tuyết Nhan nhẹ nhàng lấy tờ giấy trước bàn, tùy ý hỏi.
"Được một chút, năm đó ta xem sách chính là các loại sách thuốc, Thiên Kim Phương, Bách Thảo Kinh, còn tùy phụ thân hái thuốc hốt thuốc, cho nên hiểu sơ một hai." Hoàng Kỳ một mực cung kính trả lời nàng.
"Biết công hiệu địa hoàng sao?"
"Nhiệt địa hoàng bổ thận, người máu suy cần dùng nó. Dưới rốn đau, chúc Thận Kinh, không phải là thục địa hoàng không thể trừ, là thông thận chi thuốc vậy." Hoàng Kỳ nói liên tiếp.
"Liên Kiều?"
"Liên Kiều có thể chữa trị nóng lạnh, ác đau nhức, kết nhiệt, chung độc."
Nghe vậy, trong lòng Tuyết Nhan thật là vui mừng, thật thật lâu không có gặp một cô gái thông suốt như thế. Không khỏi thở dài nói: "Rất tốt rất tốt. Ta vốn còn muốn huấn luyện ngươi nhiều ngày. Không ngờ ngươi thật thông minh, thiên hạ Đệ Nhất Y Quán vô cùng cần ngươi, ngươi hoàn toàn có thể giúp ta chăm sóc Y Quán." Nàng lập tức cầm lên bút lông trước mặt, ở trên một tờ giấy múa bút thành văn.
Xem ra, nàng thật là nhặt được bảo vật. Có thể gặp được loại chuyện tốt này, Trong lòng Tuyết Nhan dĩ nhiên vui mừng, dù sao đây là một bắt đầu vô cùng tốt đẹp.
Hoàng Kỳ nghe nói đến thiên hạ Đệ Nhất Y Quán, cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên. Tiểu thư này lại là người của thiên hạ Đệ Nhất Y Quán. Không ngờ cuộc đời mình lại vẫn có thể học y, hành y. Vốn không ai cho phép cô gái hành y. Nhưng là. Nghe nói ngày xưa thiên hạ Đệ Nhất Y Quán quán chủ chính là nữ tử, cũng là cô gái nàng kính nể nhất. Chỉ là tiểu thư này giống như là quen thuộc với y quán vô cùng, nàng đến tột cùng là ai?
Còn có, nàng vẽ trên giấy đến tột cùng là cái gì? Hoàng Kỳ giờ phút này cảm thấy tò mò.
Vì sao căn bản nàng xem không hiểu đây?
Trên trang giấy. Tiểu thư như thể rồng bay phượng múa, hoàn toàn khác với khuê tú bình thường , thật đúng là một loại biểu hiện tính tình không câu chấp a!
Tuyết Nhan viết vài nét bút ở trên tờ giấy thật nhanh, chợt nhớ tới một chuyện. Đặt bút, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi, "Hoàng Kỳ. Ta hỏi ngươi, hoa khôi Di Hồng Lâu đối diện có phải rất nổi danh hay không, chính Ca công tử từ kinh thành cũng thường tới ủng hộ?"
Không ngờ tiểu thư thế nhưng lại hỏi tới chuyện tình Di Hồng Lâu, Hoàng Kỳ ngớ ngẩn, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Đúng, mặc dù nơi này là nơi bướm hoa cũng không thể so cùng thanh lâu danh tiếng ở kinh thành. Nhưng cũng có rất nhiều quan viên trong kinh thành đặc biệt háo sắc, nhưng sợ bị người khác biết. Ảnh hưởng sĩ đồ. Cho nên thường thường khi mai danh ẩn tích liền đến cái địa phương nho nhỏ này. Nơi này nhìn như tầm thường, lại rất nhiều đại nhân vật đến, bọn họ bình thường đều sẽ tới ở mười ngày nửa tháng, chỉ là, cũng có người tới chơi nửa ngày liền trở về phủ."
Nghe vậy, trong lòng Tuyết Nhan đã có chủ ý.
Mười ngày nửa tháng, như thế rất tốt. Đợi lần sau nàng đi Mộ Dung phủ. Mộ Dung Thanh Ca đại khái đã về. Vừa đúng lấy cớ hỏi hắn đòi, hỏi đồ đạc của mình.
Liếc mắt nhìn Hoàng Kỳ, khóe môi Tuyết Nhan nhẹ câu. Ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên cái bàn gỗ tử đàn bên, thân thể nàng hơi nhích lại gần cái ghế, lấy một tư thế tao nhã thoải mái nhất, mặc dù không giống phong phạm đại gia khuê tú. Lại phong hoa động lòng người, nghĩ đến một lát còn có người. Vì vậy lạnh nhạt nói: "Tốt lắm. Nếu ngươi không có chuyện gì. Có thể lui xuống... Hoàng Kỳ kinh ngạc nhìn nàng ngây ngẩn một hồi. Rất nhanh phục hồi tinh thần lại, từ từ lui ra, mới vừa đi ra cửa liền gặp phải một mỹ nam tử trơn bóng như ngọc. Cả người nhìn qua cao ngạo mà tuyệt nhã. Bên má nàng đỏ lên. Biết rõ là loại công tử mình nhìn này là không xứng, chỉ có vị kia mỹ nhân tuyệt sắc trong phòng kia mới có thể xứng với hắn.
Vì vậy, Hoàng Kỳ thận trọng hành lễ lui ra, nàng thầm nghĩ hình như hôm nay nhìn thấy ba vị công tử cũng rất tốt, không biết tiểu thư đến tột cùng là thích ai đây?
Ai! Nàng hình như có chút nhiều chuyện rồi !
Phượng U Trần tiến vào trong phòng. Đứng ở cửa, miệng làm như cao thiên lưu vân. Giống như là thanh phong minh nguyệt, có một loại gió trong phiêu dật xuất trần, hắn khẽ mỉm cười: "Sư tỷ tìm ta?"
"Ngươi xem cái này một chút." Tuyết Nhan không rảnh thưởng thức sắc đẹp của hắn, lấy ra một tờ địa đồ trước bàn giấy. Mấy ngày qua. Khi nàng rãnh rỗi liền đem những thứ liền họa ra, mới vừa ghi chú ở bên cạnh một chút, thông tục dễ hiểu. Lúc này. ánh mắt Phượng U Trần nhìn lướt qua, đập vào mắt chỉ là một tờ giấy tuyên thành vô cùng bình thường. Giấy tự thể mặc dù rồng bay phượng múa, nhưng cũng không coi là nghệ thuật gì, không có bất kỳ đặc biệt gì. Vì vậy, hắn không chút để ý cầm vào tay nhìn một chút, nào biết sau khi xem, vẻ mặt kinh ngạc hiện lên trên mặt tuấn dật. Trong con ngươi đen nhánh, ánh sáng trong nháy mắt thoáng qua một tia kích diễm động nhân!
"Đây là ai thiết kế?" Phượng U Trần giọng nói có ý vị tìm tòi nghiên cứu, mà trong mắt hắn mê người, có một tia tò mò. Một tia tính toán.
"Là ta." Tuyết Nhan mím môi, bình tĩnh nhìn hắn.
"Thật không ngờ suy ngươi nghĩ đặc biệt, thật là khiến người lau mắt mà nhìn." Phượng U Trần cũng không keo kiệt phải giả khen nàng.
"Ta muốn hỏi ngươi có thể được?" Tuyết Nhan chăm chú nhìn hắn. Dù sao trong đầu nàng có trống thời gian mười năm. Huống chi lịch sử mười năm này trong nháy mắt có thể xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng có thể xảy ra bước ngoặc rất lớn. Xưa đâu bằng nay, cho nên vĩnh viễn không thể đợi sự vật đã hình thành dùng ánh mắt nhìn không thay đổi